Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 973: So với anh trai còn kém xa




Editor: Ngày Đẹp Tươi

“Chờ một chút!! Chờ một chút!!” Đường Khả Hinh sợ hãi khẩn trương trốn vào phía sau rèm cửa phòng nghỉ, kéo rèm cửa che khuất nửa người mình, vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía Lạp Lạp, cầm châm đang run run vui vẻ đi tới, cô sợ đến sắc mặt trắng bệch, lập tức dùng tay ngăn lại, sốt ruột nói: “Cô... Cô... Cô vừa hỏi tôi vấn đề gì, tôi không có nghe rõ!! Cô hỏi lại một lần nữa!”

“Được được!” Lạp Lạp đành nhanh chóng thu hồi châm dài, lại khẩn trương mở đề thi, nhanh chóng hỏi: “Nước Đức khi nào thì công bố pháp lệnh cho phép trong dịch rượu được cho thêm lưu huỳnh! Nguồn gốc của việc này!”

Đường Khả Hinh toàn thân từ trên xuống dưới đầy dấu kim đâm, nhất là trên cánh tay, chi chit đều là lỗ kim, đều là vừa rồi không trả lời được, đáp án được tiết lộ, bị kim châm đâm, tựa như bị muỗi chích, nhìn qua thập phần đáng thương, trên trán cô đổ đầy mồ hôi, vô thức nghĩ cuộc thi viết rượu đỏ lần này, vô cùng khó khăn, cô tức khắc nuốt xuống nơi cổ họng, trả lời ngay: “Năm 1487, Hoàng gia Đức lần đầu tiên chính thức ban bố pháp lệnh, cho phép bên trong dịch rượu cho thêm lưu huỳnh!! Kỳ thực, bên trong rượu nho, cho thêm lưu huỳnh cách làm này vẫn luôn tồn tại, thế nhưng chính thức ban lệnh, chính là năm 1487!! Đồng thời quy định về hàm lượng lưu huỳnh, phương thức cho thêm, cùng với múc đích tăng thêm! Là vì dịch rượu khi tăng thêm lưu huỳnh, có thể trợ giúp cho việc chưng cất nho!! Chức năng chính là giết chết vi sinh vật, giúp rượu sẽ không bị oxy hóa! Cái gọi là lưu huỳnh, cũng chính là sun-fua đi-ô-xit mà ngày nay trong dịch rượu chiết xuất ra!”

Cô trả lời xong, tức khắc mắt mở to nhìn Lạp Lạp, cầu trời cầu thần cầu phật!!

Đôi mắt Lạp Lạp thực sự rất bận rộn, vừa nhìn vừa xem qua tư liệu, kiểm tra đối chiếu Đường Khả Hinh trả lời có đúng hay không!

“Để cho tôi!” Thi Ngữ tức khắc tiếp nhận đề thi, hai tròng mắt ôn nhu không ngừng lưu chuyển, từng chút nhìn tư liệu, dùng kiến thức chuyên nghiệp của mình phân tích khảo chứng xem sai hay đúng!

Nhã Tuệ đứng một bên, thực sự đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

“Đúng rồi!” Thi Ngữ mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh thở hổn hển một hơi, tức khắc lau mồ hôi trên trán, lại căn dặn: “Tiếp đi, hỏi nữa đi!”

“Còn hỏi a?” Nhã Tuệ đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, sốt ruột nói; “Em không muốn nghỉ ngơi một chút sao? Trên người em đã vô số lỗ kim rồi, em còn sợ muỗi đến cắn sao?”

“Không sợ!!” Đường Khả Hinh lại nhanh chóng nói: “Nắm chắc thời gian!”

Lạp Lạp lại nhanh chóng hỏi: “Khu vực chủ yếu sản xuất rượu ở Pháp!!”

Đường Khả Hinh nặng nề thở gấp, lại nhanh chóng trả lời: “

Bordeaux, Bourgogne, Champagne, the Rhone valley, Alsace, Languedoc - Roussillon, Southwest, Provence, Corsica, Jura region, Savoie!! Lấy kim đến đâm vài cái đi!!”

“A!!” Lạp Lạp trong lúc nhất thời, khẩn trương ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Vì sao a?”

“Các cô đã từng dự thi hẳn biết!! Thông thường đang trong lúc thi, câu dễ dàng nhất, thường thường chính là dễ sai nhất, bởi vì sẽ lơ là!! Mau!! Đâm một nhát!! Đề thi này, khẳng định là sẽ thi! Tôi không thể để cho nó trở thành một loại quán tính, đó mới là đáng sợ nhất!!” Đường Khả Hinh nói xong, người đã khát khô sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra, nhưng vẫn nhanh chóng bảo: “Mau!!”

“A... A...” Lạp Lạp hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cũng đã cảm giác được trái tim run rẩy, không biết qua hôm nay, cô còn có thể giữ mạng sống đến ngày hôm sau không, nhưng vẫn nhanh chóng cầm kim châm lên, đi về phía Đường Khả Hinh, nhắm mắt lại, trong nháy mắt liền vẻ mặt đau khổ, hướng về cánh tay cô đâm mạnh, kim châm kia vững chắc đâm vào trong thịt, thậm chí tràn ra một chút máu, đâm cũng quá mạnh rồi!!

“A!!” Đường Khả Hinh vẻ mặt đau khổ, mạnh tay giữ chặt nơi bị đâm, ngửa mặt thở dốc kêu lên một tiếng!!

“Xin lỗi, xin lỗi!!” Lạp Lạp đã sợ đến nói không nên lời!!

“Không có việc gì! Tiếp tục hỏi!!” Đường Khả Hinh trên trán lại đẫm mồ hôi, nhưng cô vẫn chỉ thở hổn hển, cắn chặt môi dưới, lại nói!!

“Còn... Còn hỏi a...” Tiên Nhi đã sợ đến không còn bình tĩnh nữa.

“Mau!! Nắm chắc thời gian!!” Đường Khả Hinh trên mặt lại đầy mồ hôi, cô cũng không kịp lau, trong tay ôm một quyển tư liệu tối hôm nay muốn xem, tinh thần nghiêm túc cùng kiên định nhìn về phía Tiên Nhi!!

Tiên Nhi không còn cách nào, liền chỉ đành run run vui vẻ mở tư liệu, vội vàng đọc: “Địa hình phía Đông nước Pháp, cùng với giống nho sản xuất!”

Đường Khả Hinh lẩm nhẩm một chút, tức khắc lại nhanh chóng đọc ra miêu tả địa hình ưu tú của phía Đông nước Pháp: “Ở khu vực phía Đông nước Pháp, nó nằm ở tả ngạn của sông Gironde và sông Loire, ở đây bởi vì rất gần biển, nên đã bị ảnh hưởng khá nhiều bởi dòng biển nóng, là nơi có khí hậu ôn hòa nhất Bordeaux, cũng bởi vì ven biển, chủ yếu là địa hình cát bằng phẳng, những rừng thông bao trùm trải dài, những con đê thoát nước cạnh bờ sông, đất đai đầy phù sa màu mỡ! Nói chung, đại bộ phận khu vực tả ngạn, không thích hợp để trồng nho, nhưng những vườn nho chất lượng tốt nhất, đều nằm cạnh bờ sông...

Giọng nói lanh lảnh, chậm rãi đến, mang theo chút kiên nghị cùng niềm tin, còn có những gian khổ phi thường đã nhận thức được, cô bé này từ vứt bỏ mọi thứ, tự biết rằng mỗi ngày đều là một lần xuất phát mới, con bướm nhẹ nhàng bay kia, cảnh hồ nước tiên trong giấc mơ, mang đến cho cô cảm giác thật đáng sợ, xã hội loài người thờ ơ lãnh đạm này thực khó có được.

Nhã Tuệ im lặng đứng một bên, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, kiên định đọc đáp án, dưới trạng thái tinh thần cẩn thận cùng khẩn trương, cũng hiểu được sự mệt mỏi của cô.

Một bóng đen dần đến gần.

Tưởng Văn Phong ngậm kẹo que, đang dọc theo hành lang phòng nghỉ ngơi thật dài đi tới, bởi vì anh họ nói, chờ sau khi cuộc đấu rượu đỏ kết thúc, nơi đây sẽ xây dựng một cửa hàng xì gà độc lập, bảo anh đến trước quan sát địa hình một chút, anh vừa hết sức nhàn nhã đi về phía trước, vừa cắn kẹo que, một đường đi về phía trước... Một bóng người đi qua.

“A ————” Một tiếng kêu đau truyền đến!!

Tưởng Văn Phong nhận ra đây là tiếng của Đường Khả Hinh, hơi đánh trống ngực ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Vi cùng Tiểu Hà đang chia ra đứng hai bên trong phòng, nghe tiếng kêu gào đau đớn kia, mặt không khỏi bộc lộ vẻ ngượng nghịu, hai mắt anh lưu chuyển, liền hết sức tò mò trầm mặc đi qua...

Tiểu Hà cùng Tiểu Vi thấy là Tưởng Văn Phong tới, các cô thay nhau quay về phía anh gật đầu.

Tưởng Văn Phong đưa tay, ý muốn các cô không cần nói, một thân một mình, đứng giữa cạnh cửa phòng nghỉ, lập tức nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc T-shirt màu trắng có nón đội, quần đùi trắng, tóc buộc cao đuôi ngựa, đã lỏng lẻo phân tán, trên trán còn sót lại vài sợi tóc mái lộn xộn, trên tay, trên chân trắng tuyết đầy lỗ kim, vừa hoảng sợ bò lên trên ghế dựa, đi chân trần từ bên này chạy đến bên kia, hoảng sợ kêu to: “Chờ một chút!! Chờ một chút, tôi thực sự biết!”

Cô nói xong, trợn tròn hai mắt, kích động nhìn về phía Lạp Lạp, kêu to: “1980, 1982, 1990, 1996, 1997, 1999, 2011!! Chính là như vậy, chính là như vậy!!”

Lạp Lạp trong nháy mắt rất đồng tình ngẩng đầu, kim châm dài trong tay sáng bóng, vô cùng buồn rầu nói: “Xin lỗi, Đường tiểu thư!! Sai rồi! Là 2010!”

Đường Khả Hinh trong lúc nhất thời gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt cầu xin, kêu to: “Không thể nào!”

“Chính là 2011 a!!” Nhã Tuệ tự mình cầm kim lên, cũng thay cô khẩn trương đứng dậy, vừa nhẫn tâm hướng vào mu bàn tay cô đâm mạnh một nhát, vừa bất đắc dĩ nói: “Nhớ kỹ!! Đề này nhất định sẽ thi! Bởi vì tôi nghe nói George phu nhân đối với rượu của nước Đức, là thứ duy nhất yêu thích!”

“A ————” Đường Khả Hinh tóc rối tung ngã ngồi tại chỗ, vẻ mặt cầu xin, ôm chân ghế dựa, trực tiếp không phục nói: “Năm 2010 đáng chết!! Chị đây chính là bị hủy dung vào năm đó!”

Tưởng Văn Phong đầu tiên hơi giật mình nhìn về phía Đường Khả Hinh, đã thật đáng yêu ngồi xếp bằng dưới đất, mặc kệ tóc trên trán rơi xuống, cô vẫn kéo sách tài liệu, hai mắt lấp lánh có thần nhìn, vừa nhìn vào đề vừa tỏ vẻ không phục... Anh liền nhàn nhạt nhìn, lại nhìn, không hiểu sao bỗng phì một tiếng, cúi đầu cười.

Đường Khả Hinh hoàn toàn không phát hiện có người ở ngoài cửa nhìn mình, mà chỉ tự mình cầm sách giáo khoa lên, vất vả đọc thuộc lòng, hai tròng mắt kiên định dường như nhất định phải giành được quán quân!!

Tưởng Văn Phong trốn trong khe cửa, nhìn cô gái trước mặt, trên cánh tay, trên đùi tất cả đều bị thương, hai mắt anh càng lúc càng trở nên dịu dàng... Càng lúc càng dịu dàng......

“Năm 1831, Chiêm Mẫu sĩ đến từ Olympic Úc...” Đường Khả Hinh vừa đọc đề thi này, vừa cảm thấy toàn thân mệt mỏi, có lẽ là do hôm nay hao tổn nhiều sức lực, dần dần, cô trong nháy mắt liền từ tinh thần cẩn thận, lại chậm rãi muốn rũ đầu xuống...

Tiên Nhi cùng Lạp Lạp vô cùng khó hiểu nhìn dáng vẻ này của Đường Khả Hinh, thậm chí thấy cô cúi đầu, nghĩ có lẽ cô đang suy tư, hoặc là đang mệt rã rời!!

Tưởng Văn Phong hai mắt chợt lóe, vô thức trong tay cầm một viên đạn châu, bình thường dùng để chơi trò bắn đạn, ngón tay bắn mạnh ra!!

Phịch một tiếng, viên đạn châu vừa mới trúng ngay huyệt thái dương của Đường Khả Hinh!!

“A!!” Đường Khả Hinh đau đến mức kêu to, ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn viên đạn, tức khắc nhìn thấy Tưởng Văn Phong với dáng vẻ buồn cười đi ra, cô lập tức nghiến răng, tức giận muốn bò dậy, đi qua đánh anh, ai ngờ vừa mới đứng lên, chân trong nháy mắt đạp phải viên đạn kia, rầm một tiếng, cả người ngã nhào trên mặt đất, cằm đau muốn rơi ra, trong khoảnh khắc tức giận kêu to: “Tưởng Văn Phong ———— cậu thực sự là không thể nào bì được với anh cậu!”

Phốc!!

Tưởng Văn Phong vừa nhịn cười, vừa đi về phía trước!

Trên hành lang một tiếng bước chân khác truyền đến, Trang Hạo Nhiên dẫn mọi người một lần cuối cùng khảo sát tòa nhà, nhìn thấy Tưởng Văn Phong nhìn cười đi về phía trước, trong phòng truyền đến giọng nói của Đường Khả Hinh, anh cau mày căng thẳng!!