Editor: Ngày Đẹp Tươi
Tô Thụy Kỳ cùng bác sĩ, còn có các y tá, băng bó kỹ cho Lãnh Mặc Hàn, kiểm tra vết thương bình thường xong, liền trầm mặc đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ đóng cửa lại...
Phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại.
Lãnh Mặc Hàn vừa nhẹ kéo đồng phục bệnh nhân màu trắng trên người mình, vừa ngẩng đầu, nhìn cô gái trước mặt.
Tiểu Nhu vẫn tay cầm khăn lông trắng, mở to mắt, ngây ngốc đứng cách giường bệnh xa hơn một chút, không dám qua, chỉ ngốc nghêch suy nghĩ, rốt cuộc Lãnh Mặc Hàn tại sao lại muốn mình ở lại?
“Em còn đứng ở đó làm gì? Qua đây ngồi một lát.” Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn cô, dường như dặn dò kẻ dưới.
“À...” Tiểu Nhu vừa mới quay người lại, lại nhìn thấy áo Lãnh Mặc Hàn hơi mở ra, lồng ngực nóng cháy, bắp thịt kiên cố, mặt cô bỗng chốc lại đỏ lên, vội vã tránh né thân thể anh, nhìn qua chén canh sâm đã nguội lạnh bên cạnh, cô kêu ôi lên một tiếng, nhanh chóng đi qua, tới trước chén canh sâm kia, nhìn vào bên trong, thật là một chút canh sâm cũng không uống, liền đau lòng khẩn trương kêu lên: “Anh sao lai không uống canh vậy?”
“......” Lãnh Mặc Hàn chỉ trầm mặc nhìn cô, không lên tiếng.
Tiểu Nhu cũng không hiểu quay đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn sốt ruột nói: “Đây là nhánh nhân sâm ngàn năm cuối cùng mà cha em cất giữ a! Ông ấy chưa bao giờ cho người khác ăn! Nhìn cũng không cho nhìn! Ông ấy biết anh và chị Uyển Thanh gặp chuyện, cố ý gọi người đưa tới! Lúc đem tới, chị em còn không muốn cho lấy đi thật lâu, đây không phải là canh sâm bình thường a!”
Trong lời này, hiếm khi có được một chút nghiêm túc!
Lãnh Mặc Hàn tựa trước giường bệnh, hé mở đôi mắt ôn nhu, nhìn về phía cô...
Ánh mắt Tiểu Nhu sáng lên, nhìn về phía bộ dáng không quan tâm như vậy của anh, cô thậm chí có chút đau thương cùng khổ sở nói: “Anh không thể thờ ơ như vậy! Cái này thực sự... Thật là một chén canh rất khó mà có được! Tôi biết anh thân là phó tổng, tự nhiên coi thường những người như chúng tôi, anh... Anh...... Anh đã từng ra nước ngoài, đã từng đọc qua rất nhiều sách vở, anh hiểu biết rất nhiều thứ, thế nhưng... Thế nhưng... Đây... Đây mới thật sự là bảo vật vô cùng trân quý của chúng tôi! Không thể như vậy! Quá lãng phí! Thật quá đáng!”
Cô nói xong, nhất thời tức giận đến mặt đỏ lên, nhưng cũng nói không nên lời!
Lãnh Mặc Hàn thấy cô như vậy, thực sự là hiếm khi thấy được cô tức giận, lại nhất thời không biết nói cái gì cho phải, đành phải nhanh chóng giải thích nói: “Không phải như thế!”
“Không phải như vậy, vậy là thế nào?” Tiểu Nhu giận đến mức hai mắt rưng rung lệ, thật đau lòng nói: “Nhân sâm ngàn năm này bình thường đặt trong hầm của cha em, em và chị em không có việc gì liền vào xem, cũng thấy thành hình người rồi! Chị nói, gốc sâm ngàn năm này, nếu không phải chồng chị ấy ăn, cũng phải là chồng em ăn! Mọi người đều nói được! Thế nhưng em hiện tại cho anh ăn! Chị của em ở nhà, nhất định rất thương tâm!”
“......” Lãnh Mặc Hàn nhìn dáng vẻ này cỏa cô, mặt bộc lộ ý cười như không cười.
“Anh... Anh... Anh còn như vậy!!” Tiểu Nhu trong lúc nhất thời bị tức giận đến mức nói không nên lời, tức khắc muốn bưng canh sâm lên, nói: “Anh không uống! Có rất nhiều người uống! Em đưa qua cho cháu nội của bà lão phòng bên cạnh uống!”
Tay cô vừa mới đưa tới ——
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt vươn tay, nắm chặt cổ tay cô, cường thế lôi kéo cô ngồi xuống bên cạnh——
“Này!” Tiểu Nhu thoáng cái ngồi trên giường, nhưng vẫn rất thương tâm cùng khổ sở nhìn anh!
Lãnh Mặc Hàn nắm chặt cổ tay cô, mới thở dốc, bất đắc dĩ nói: “Đây không phải là chờ em tới sao? Tay anh không được tốt... Thực sự uống không được!”
Tiểu Nhu nghe lời này, sắc mặt mới hơi thu lại, giật mình nhìn anh nói: “Em... Em không phải nhờ chị Tiêu Đồng bưng canh tới cho anh sao? Chị ấy không lấy cho anh uống sao?”
Lãnh Mặc Hàn hai mắt nhanh chóng chớp nháy, nói thẳng: “Anh không muốn cô ấy lấy cho ăn! Y hệt đàn ông!”
Amen!
Tiểu Nhu mở to hai mắt, trầm mặc quái dị nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn cũng hơi ngước mắt lên, trầm mặc cùng ái muội nhìn cô.
Tiểu Nhu đầu óc đơn giản, không muốn xảy ra chuyện gì, đôi mắt bồ câu trái phải lưu chuyển một lát, mới thành thật ngơ ngác nói: “Vậy... Vậy... Vậy em lấy cho anh ăn?”
Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, trên mặt không tự chủ hiện lên tiếu ý, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừm...”
Tiểu Nhu điềm đạm nhìn anh một cái, đành phải nâng chén canh trên mặt bàn lên, cầm thìa, nhẹ múc một chút canh, đưa đến bên miệng Lãnh Mặc Hàn, hai tròng mắt mơ màng bộc lộ ánh mắt đầy chờ mong nhìn anh...
Lãnh Mặc Hàn vừa nhìn cô, vừa cúi xuống, nhẹ uống canh vào miệng, chợt cảm thấy đầy vị nhân sâm, hương vị thuốc, càng làm tinh thần người ta trong nháy mắt chấn động, hai mắt anh chợt lóe lên, nhìn cô.
Tiểu Nhu tay cầm thìa, mặt phiếm hồng như hoa, mắt long lanh mở to, khẩn trương nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, chính mình cũng không nhịn được nuốt một cái nơi cổ họng, thần sắc có chút khoa trương hỏi: “Uống có ngon không?”
Lãnh Mặc Hàn trầm mặc nhìn Tiểu Nhu tối nay động lòng người như vậy, khắp nơi đều lộ ra chút hương vị phụ nữ, anh không khỏi cảm xúc dâng trào, gật gật đầu.
Tiểu Nhu lập tức ngọt ngào cười, ngồi lại gần Lãnh Mặc Hàn hơn một chút, thật cẩn thận múc canh trong chén cho anh, vừa múc vừa nói: “Anh cứ thong thả uống! Nhân sâm ngàn năm này, em để lại một nửa cho chị Uyển Thanh rồi! Đến lúc đó phẫu thuật có chuyện gì, vẫn còn có thể kéo dài tính mạng! Em sẽ nhờ bác Phúc cố hết sức trj bệnh cho chị ấy, chị ấy nhất định sẽ không có chuyện gì! Anh yên tâm! Chị em nói... Làm bạn bè phải...”
“Anh không muốn lại nghe thấy câu làm bạn bè phải lưỡng lặc sáp đao(*), vào nơi nước sôi lửa bỏng, xuống chảo dầu...” Lãnh Mặc Hàn trực tiếp nhanh chóng ngăn cản!!
(*): giúp bạn bè hết lòng mà không tiếc mạng sống.
“......” Tiểu Nhu lập tức dừng động tác, ngây ngốc giật mình nhìn anh.
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn cũng chớp chớp, lộ ra vài phần ẩn nhẫn kiềm chế nhìn cô, dừng lại một lúc, mới nói: “Bên trong canh còn có thứ gì khác ăn được không?”
“À!! Có!” Tiểu Nhu tức khắc quên chuyện vừa rồi, lập tức cầm đũa lên, đưa vào trong canh, gắp lên một khối thịt bồ câu, mới mỉm cười nói: 'Đây là loại chim nguyên cáo(**) được cha và chị em bắt ở sau núi! Anh mau nêm thử...”
(**): một giống chim bồ câu.
Cô vừa nói xong, liền gắp thịt bồ câu đưa tới bên miệng anh, thậm chí một tay còn đỡ phía dưới, hết sức ôn nhu cùng săn sóc...
Lãnh Mặc Hàn nhìn cô một cái, mới hơi cúi đầu, nếm thử miếng thịt bồ câu kia, chợt cảm thấy thịt bồ câu trơn mềm ngon miệng, hai mắt anh lưu chuyển, nhìn về phía cô.
“Ăn ngon không?” Tiểu Nhu cầm đũa lên, chờ mong nhìn về phía anh.
“Ừm...” Lãnh Mặc Hàn nhìn cô, mỉm cười.
Tiểu Nhu thật vui vẻ cười rộ lên, tức khắc lấy đũa, thò vào trong chén canh, lại kẹp ra một miếng thịt bồ câu, nói: “Nếu như anh thích, mỗi ngày em đều ra sau núi bắt cho anh!! Chờ chị Uyển Thanh tỉnh lại, em cũng sẽ hầm canh bồ câu cho chị ấy uống!”
Cô vừa nói xong, lại đem một khối thịt bồ câu, đưa đến bên miệng Lãnh Mặc Hàn...
Lãnh Mặc Hàn vừa ăn vừa nuốt xuống, nhìn cô gái trước mặt sắc mặt phiếm hồng, dịu dàng động lòng người, không khỏi xúc động nói: “Vậy em... Có thể mỗi ngày đều qua đây với anh không?”
Tiểu Nhu cầm đũa, hơi dừng lại nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn chân thành nhìn cô, hai mắt nóng cháy thoáng qua vài tia nhìn cường liệt trở lại, nói: “Có thể hay không?”
Tiểu Nhu nghe lời này, đôi mắt to trái phải lóe ra, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, tức khắc nói: “A! Em nhớ ra rồi... Em...”
“Em có việc phải làm!! Em có việc bận!! Lúc thì trà bánh trong tủ! Lúc thì bánh bí đỏ trong đồng phục! Lúc thế này lúc thế kia! Sau đó trốn tránh anh!! Né tránh anh!!” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nói hết ra, nhìn về phía Tiểu Nhu lại cũng không nhịn được nói tiếp: “Nói cho anh biết!! Tại sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ em với anh một chút cảm giác cũng không có sao? Vì anh khóc thành như vậy! Vì anh, đem nhân sâm ngàn năm nhà em cũng lấy ra!! Đây là vì sao?”
“Em... Em không biết!” Tiểu Nhu mặt bỗng chốc đỏ lên, cúi đầu, nói không nên lời.
Lãnh Mặc Hàn lúc này, thực ước muốn tìm một người đánh cho một trận, anh lại thật sâu nhìn cô, sốt ruột nói: “Không biết!? Trong lòng em nghĩ thế nào, em lại không biết sao? Chẳng lẽ giữa chúng ta có chướng ngại vật gì không thể vượt qua sao? Hay là, có phải em hiểu lầm chuyện gì rồi không?”
Tiểu Nhu trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn kích động như vậy, cô vội vội vàng vàng lắc đầu nói: “Không!! Không có!! Em... Em chỉ là muốn làm ban của anh thôi! Chưa từng nghĩ những chuyện khác! Anh không nên hiểu lầm! Em không có suy nghĩ dư thừa!”
Lãnh Mặc Hàn cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác thất bại như vậy, nhìn cô nói: “Em vì anh khóc thành như vậy! Với anh một chút cảm giác cũng không có? Vậy em không coi anh là đàn ông sao?”
Tiểu Nhu lập tức mở to hai mắt, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, trái tim dường như bị người ta lấy búa nện vào, nhanh chóng đứng lên, nói: “Anh... Anh từ từ nghỉ ngơi!! Em có việc, không thể cùng anh được! Ngàn vạn lần không nên lộn xộn!”
Cô vừa nói xong, liền nhanh chóng đứng lên, vội vàng đi ra ngoài!!
“Em đứng lại đó cho anh!!” Lãnh Mặc Hàn thoáng cái đỡ vết thương, cấp tốc xốc chăn đệm lên, đứng trên mặt đất, nhìn về phía bóng lưng Tiểu Nhu dừng lại, đau lòng nói: “Anh đoán rằng, cả đời này anh sợ rằng cũng không tìm được một cô gái như em! Anh muốn quý trọng em thật tốt!”
Tiểu Nhu đưa lưng về phía Lãnh Mặc Hàn, mặt bộc lộ vài phần ngượng ngùng, lại không biết do dự điều gì...
“Tiểu Nhu!!” Lãnh Mặc Hàn lại đi gần cô thêm vài bước, nhìn cô vội vàng nói: “Đêm nay! Đừng đi, ở lại với anh!”
Tiểu Nhu mặt bộc lộ vài phần ẩn nhẫn do dự, kiềm chế chút thời gian, rốt cuộc mặt mang theo vài phần thành thục, quay sang, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, thật lòng nói: “Lãnh phó tổng! Cảm ơn anh! Thế nhưng... Xin lỗi! Em không thể đáp ứng anh được! Em chỉ muốn làm bạn với anh! Em rất sùng bái anh! Em rất vui, vì anh không xem em như một đứa ngốc, cùng em trò chuyện, giải thích một số chuyện! Em rất cảm kích anh! Thế nhưng hình tượng cuộc sống trong tương lai của em, không phải anh...”
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt như bị người ta lấy búa nện mạnh, bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
“Cha em nói...” Tiểu Nhu đứng tại chỗ, chân thành cúi đầu, trái tim bộc lộ chút kiềm chế cùng đau đớn, nhưng vẫn thẳng thắn nói:“Cha em nói... Nếu như em thích một người, trong hình tượng cuộc sống tương lai, sẽ có người đó... Trong hình tượng cuộc sống tuowg lai của em... Không có anh...”
Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt lộ ra rất nhiều đau đớn, nhìn cô, nói: “Em chắc chắn sao?”
“Em chắc chắn!” Tiểu Nhu chậm rãi gật đầu, sau đó cắn chặt môi dưới, lại khó khăn đưa ra quyết định này, nói: “Cảm ơn anh đã ưu ái! Hẹn gặp lại!”
Cô nói xong, liền trong nháy mắt xoay người, đi ra khỏi phòng bệnh...
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt tiến lên, kéo mạnh cánh tay cô, đau lòng sốt ruột nói: “Chẳng lẽ không thể thử cố gắng một chút sao?”
Tiểu Nhu dừng lại một lát, rốt cuộc vẫn cắn chặt môi dưới, hất tay anh ra, mở cửa, cất bước đi ra ngoài...
“Tiểu Nhu!!” Lãnh Mặc Hàn đau lòng nhìn bóng lưng Tiểu Nhu một thân một mình đang dần xa, anh đột nhiên cảm giác được toàn bộ thế giới đều vô cùng cô quạnh...