Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 891: Đã từng




Sau khi Bác Dịch kiểm tra cho Mỹ Linh, từ phụ lâu đi ra, vừa muốn cất bước lên bãi cỏ đi về phía trước, rồi lại nghe được một âm thanh lạ thường, anh nhíu chặt mi tâm, lập tức bấm điện thoại sáng lên, bằng kinh nghiệm nhiều năm tay không trong rừng lớn lên, nhanh chóng cất bước đi lên phía trước, nhưng chỉ là thấy con mèo hoang màu đen chạy về phía trước, anh dừng bước lại, lại như cũ không buông lỏng mà cầm lấy điện thoại chiếu sáng đèn, đưa qua lại hai bên bụi cỏ, quan sát tình hình chung quanh.

Lúc này Thanh Bình đi ra, thấy Bác Dịch vẫn chưa đi xem biểu diễn, liền kỳ quái hỏi : “Bác Dịch tiên sinh, sao anh còn chưa đi xem diễn vậy?”

Bác Dịch đứng ở trong bụi cỏ, ánh mắt vẫn nhìn xung quanh, quan sát đến tình huống chung quanh, nói; “Tôi cảm giác, cảm thấy có chút không ổn!”

Thanh Bình liền tỉnh ngủ mà nhìn về phía anh, hỏi : “Sao không ổn? Anh phát hiện cái gì hả?”

Bác Bịch cũng không biết mình phát hiện cái gì, chẳng qua là đứng tại chỗ, suy nghĩ thật lâu rất lâu, rốt cuộc mới phát giác đến có lẽ là bản thân suy nghĩ nhiều, liền lắc đầu nói; “Ngờ vực vô căn cứ mà thôi, mưa trời, có rắn, côn trùng, chuột, kiến cũng là bình thường.”

Thanh Bình hơi cười rộ lên nói : “Ở đây sao có thể có loài vật này? Đây chính là khách sạn Á Châu.”

Nhưng trong lòng Bác Dịch muốn nói là, chính là vì khách sạn Á Châu có cây xanh tươi tốt, rừng rậm cũng rất nhiều, nếu muốn giấu kín một vật quái lạ gì, còn hơn người gấp trăm lần, rồi lại bởi vì vừa rồi có tiếng động, anh vẫn cảm thấy bản thân đa tâm, liền gật gật đầu, tạm biệt với Thanh Bình, cất bước đi đến bên trong nhà hát.

Thanh Bình cũng đứng nguyên tại chỗ, nghĩ đến Bác Dịch mà nói, chậm chạp xoay người, nhìn về phía ngọn đèn đang sáng trong mật thất, lát sau sẽ phải chuyển nhũng người trong đó đi, có nhiều người cùng giám sát và điều khiển trong gác, liền an tâm mà cười, quay người đi lên phía trước.

***

“Từ khi tương tư bên bờ sông thấy ngươi, giống như gió xuân kia thổi tới trong trái tim...” Ba người con gái mặc váy dài màu đen động lòng người , đồng thời đứng ở trước micro, vừa hát nhẹ nhàng theo tiết tấu, vừa đung đưa thân thể, tiếp tục cất giọng hát ngọt ngào: “Em muốn nhẹ nhàng nói cho anh biết, không nên quên em...”

Bác Dịch nghe ca khúc nhẹ nhàng như vậy, lạnh lùng, chậm rãi đi đến sảnh khách quý lầu ba, anh cùng với Đường Khả Hinh đều được Trang Tĩnh Vũ mời làm khách quý, cùng xem buổi diễn tối nay, cũng lúc đi đến ghế lô vip bên trái, phát hiện bên trong chỉ có Trang Ngải Lâm cùng thân sĩ nước Anh, Trang Tĩnh Vũ đang ngồi ở phòng Vip cùng Tưởng Vĩ Quốc, đồng thời cười cười nói nói nói...

Đường Khả Hinh cũng không biết chạy đi đâu, hình ảnh ba phía như vậy, rõ ràng lưu lại cho mình.

Anh giống như đứng ở ngoài cửa, nhìn về phía Trang Ngải Lâm cư nhiên thay cho một váy dài bó ngực màu trắng, búi tóc lên cao, vẫn như cũ giống như là nữ vương, thân hình nóng bỏng mà dựa vào ghế sô pha màu đỏ thẳm, vừa nhấp cánh tay trắng như tuyết lên, khuỷu tay tại tay cầm ghế sô pha, ngón tay sờ nhẹ đụng cái cằm, hơi ngẩng mặt lên, có chút hứng thú mà nhìn về phía diễn xuất bên dưới, bên cạnh là thân sĩ nước Anh, ngẫu nhiên nghiêng người, tràn đầy yêu thương mà nhìn về phía Trang Ngải Lâm, nhẹ tay kéo hông của cô, ở bên tai của cô không biết nhỏ giọng nói cái gì, rất mập mờ.

Trang Ngải Lâm nhàn nhạt cười.

Bác Dịch vẫn như cũ đứng ở ngoài cửa, nhìn về phía cô, hai con ngươi thâm sâu có chút ánh sáng khó lường.

“Tránh ra một chút!” Phía sau có giọng nói truyền đến.

Bác Dịch xoay người, có chút nghi ngờ nhìn về phía người trước mặt.

Tay của Tử Hiền bưng lấy một dĩa nước quả nho óng ánh, tẩy đến sạch bóng, trên mu bàn tay còn dính mấy giọt nước, vẻ mặt có chút khúm núm, cẩn thận từng li từng tí mà đi tới, đứng trước mặt Trang Ngải Lâm, giống như một em gái nhỏ, vô cùng tôn kính mà nâng nho trên tay, tươi cười có chút nịnh nọt, kêu nhỏ; “Chị Trang, chị muốn ăn nho, đã rửa sạch sẽ rồi.”

“Ừ...” Trang Ngải Lâm lời nói với xong, nhìn cũng không nhìn cô, liền duỗi ngón tay thon dài ra, hái một trái nho bỏ vào trong miệng của mình nhai...

Tử Hiền khẩn trương mà nhìn về phía cô, sợ nho có chút chua.

“Coi như cũng được! Để đó đi!” Trang Ngải Lâm lại hái một trái nữa bỏ vào trong miệng, nhẹ nhai, mới chậm rì rì mà phân phó.

Tử Hiền nặng nề thở dài một hơi, lập tức để dĩa nho xuống, mới nói : “Vậy tôi đi ra ngoài trước.”

“Ừ!” Trang Ngải Lâm lại nhàn nhạt mà lên tiếng.

Tử Hiền nhẹ lau mồ hôi trên trán, khẩn trương đến mi mắt cũng không dám chớp lên một cái, liền lập tức quay người đi ra ngoài.

Bác Dịch đứng nguyên tại chỗ, hơi nhíu mày nhìn bộ dáng kia của Trang Ngải Lâm, trầm ngâm một chút, nhưng vẫn là cất bước đi vào, đến phía bên phải sofa ngồi xuống, cởi bỏ cúc áo âu phục, trầm mặc nhìn biểu diễn.

Trang Ngải Lâm coi anh như không tồn tại mà tiếp tục xem biểu diễn.

Thân sĩ nước Anh bên cạnh, có chút nghi ngờ hơi nghiêng người, dùng tiếng Anh nhỏ giọng hỏi Trang Ngải Lâm : “who-is-he?”

Trang Ngải Lâm lại hái một trái nho bỏ vào trong miệng, giống như có chút nhàm chán nói : “stranger(người xa lạ)!”

Bác Dịch nghe lời này, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt.

“yes?” Trong lòng thân sĩ nước Anh kia vẫn lòng còn có nghi hoặc, bởi vì lúc trước đã thấy anh ở trường ngựa...

“E hèm!” Trang Ngải Lâm lên tiếng sau, chợt cảm thấy con nhỏ chết tiệt Tử Hiền kia chuẩn bị nho rất là ăn ngon, ngọt đến phát chán, đây là giữa hè, ở đâu có nho ăn ngon như vậy? Cô nặng nề thở một cái, tiếp tục lại hái một trái nho bỏ vào trong miệng...

Bác Dịch im lặng không lên tiếng mà thấy là một ca sĩ nổi danh thế giới đứng ở trước sân khấu, tiếp tục tình cảm mà hát một đoạn tình ca, từ trước đến nay đối với thứ này anh không có hứng thú, anh chỉ thích ăn nho, liền không khỏi mà vươn tay, thói quen mà hái trái nho bên cạnh...

Tay của Trang Ngải Lâm vừa đưa tới, đúng lúc đụng phải tay Bác Dịch, cô lấy cả dĩa ôm vào trong ngực, ăn một mình! !

Bác Dịch chậm chạp quay sang, lạnh lùng nhìn cô.

Trang Ngả Lâm vẫn không để ý anh, vô cùng chuyên chú xem diễn xuất...

“Cô đổi quần áo ở đó hả?” Bác Dịch nhìn bộ dáng này của cô, nhịn không được hỏi.

“Ai cần anh lo?” Trang Ngải Lâm không để ý anh.

“Nếu như là phòng tôi, tôi sẽ nói dì Trang tìm Điệp Y ... Cô không đúng quy củ, lén vào phòng tôi!” Anh không nói hai lời, liền lấy điện thoại cầm tay ra, muốn gọi điện thoại cho dì Trang, tìm Điệp Y đến đánh cô mười mấy cái tát...

Phanh! ! !

Một dĩa nho nặng nện ở trước bàn thủy tinh! !

Vẻ mặt của Trang Ngải Lâm tức giận! !

Hai mắt của Bác Dịch có ý cười, sau đó mới có chút nhẹ nhõm tự nhiên mà hái được một trái nho bỏ vào trong miệng nhai, quả nhiên cảm thấy ngọt!

Trang Ngải Lâm thấy người này ngồi ở bên cạnh, ngay cả tâm tình xem cũng không có, người đứng lên, hái ba trái nho, một trái bỏ vào trong miệng, nhai ... Thật sự là ngọt! !

Bác Dịch im lặng không lên tiếng, tiếp tục xem biểu diễn.

Tất cả đều im tĩnh!

Trang Ngải Lâm đang mặc váy dài màu trắng, trong tay lại đút hai trái nho vào trong miệng, mới men theo ánh đèn đỏ đi tới tolet..

Một tiếng vang không bình thường, truyền đến.

Một rắn nhỏ đột phá như mũi tên, từ một thông đạo tối bắn thẳng xông tới, cùng theo thân ảnh Trang Ngải Lâm, đi phía trước xoay tròn lấy lân phiến thân thể thẳng mà chạy đi...

Trang Ngả Lâm không có phát hiện, tiếp tục cất bước đi lên phía trước!

Mắt thấy con rắn nhỏ liền xách đầu chui vào váy trắng như tuyết của Trang Ngải Lâm...

Trang Ngải Lâm nhẹ nhíu mày, cảm giác được váy dài hoạt động có chút bất thường, cô liền nhẹ nhấc váy lên, chậm chạp xoay người, rõ ràng thấy một con rắn nhỏ đang xoay tròn thân trong váy, đang khè đầu lưỡi, khủng bố mà trừng nhìn bản thân, đầu cô run lên run, sợ tới mức bật âm to lên, hét : “A —————— “

Cả sảnh khách quý xôn xao ngẩng đầu nhìn! !

Mười người đặc công bay về phía trước đã chạy tới! !

Một bóng dáng màu đen, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Trang Ngải Lâm, tay cầm vái dài của cô, ngón tay siết chặt con rắn nhỏ, ném đi, mới vội vàng ôm cô vào trong ngực! !

Đời này Trang Ngải Lâm chưa từng trải qua chuyện kinh hãi như vậy, cơ thể run rẩy, dựa vào trong ngực của người đàn ông phía sau, tiếp tục kêu to!

“Xảy ra chuyện gì?” Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi dẫn hơn mười đặc công đi tới, thấy Bác Dịch đang ôm chị gái mình đứng quay lưng về phía khách quý, liền vội vàng hỏi.

“Có con rắn! ! Có con rắn! ! Có con rắn!” Trang Ngải Lâm cũng biết lúc này hợp không thích hợp lớn tiếng gọi, chẳng qua là cô nặng nề kéo cổ Bác Dịch, cơ thể càng run rẩy, nhớ tới con rắn bò trên người của mình, cô sợ tới mức lăn lộn cơ thể phát run, hận không thể lập tức liền đưa tay ra sau eo, cởi bỏ dây xích cảu váy, hai mắt lần đầu tiên sợ tới mức ngấn nước! !

“Ngải Lâm! !” Bác Dịch nắm chặc cổ tay của cô, nhíu chặt mi tâm cúi đầu, nhìn về phía cô, giọng nói khô khan : “Không phải sợ! ! Con rắn kia đã chết! !”

Trang Ngả Lâm nghe thế, cả cơ thể vẫn run lên, liều mạng mà ôm chặt Bác Dịch, cả người đều mãnh liệt mà run rẩy.

“Sao chỗ này lại có rắn?” Tưởng Thiên Lỗi nhất thời thầm kêu không ổn, e sợ khiến nhiều khách mời kinh sợ!

Trang Hạo Nhiên vừa lòng chị gái mà khẽ vuốt lưng chị, vừa nhanh chóng nhìn Tiêu Đồng nói : “Nhanh kêu người chủ trì trấn an tốt khách mới! ! Còn mấy tiết mục nữa yến hội sẽ kết thúc?”

Tiêu Đồng và Đông Anh lập tức nói; “Ba! !”

Bác Dịch lập tức lấy trong túi áo âu phục, lấy ra một bình thủy tinh nho nhỏ, đưa tới trước mặt mấy người kia, một tay vẫn ôm chặt Trang Ngả Lâm đang run rẩy, nhanh chóng nói : “Cầm bình này, bỏ tất cả vào bốn góc trong yến hội, còn dư lại, dọc theo cửa khách mời mới đi ra, mỗi mười mét một giọt! Thì khách mới sẽ không có việc gì! !”

“Anh xác định?” Trang Hạo Nhiên cảm giác tình thế nghiêm trọng, cẩn thận mà nhìn về phía anh ta! !

“Xác định!” Bác Dịch nặng nề gật đầu! !

“Được! !” Trang Hạo Nhiên lập tức đưa tay cầm lấy bình nhỏ, đưa cho Tiêu Đồng, Tiêu Đồng nhanh chóng nhận lấy! !

Tưởng Thiên Lỗi lại nhanh chóng nói; “Lập tức truyền tin bộ xanh hóa, bộ phận trước sân khấu, tất cả bộ quản lý phòng trọ, cùng với đầu bếp hành chính, bộ phận bảo an, tất cả kỹ sư, nhất định phải lật mặt cỏ khách sạn, thảm, các nơi, toàn bộ tìm kiếm một lần! Đêm nay tôi không muốn có sai lầm nhỏ nào! ! Nhất định không thể để cho bất kỳ một khách mới nào gặp chuyện không may!”

“Vâng!” Đông Anh khẩn trương mà lên tiếng.

Bác Dịch cúi đầu, một trận đau lòng mà nhìn về phía Trang Ngải Lâm đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, anh đau lòng ôm ngang cô đứng lên nói; “Không có việc gì! Có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu! !”

Trang Ngải Lâm dựa vào bờ vai của anh, run lẩy bẩy mà nhìn về phía anh.

Bác Dịch không có nói thêm nữa, chẳng qua là trầm mặc mà ôm Trang Ngải Lâm cất bước đi lên phía trước...

Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên nắm chặt bờ vai của anh ta, nhanh chóng nói; “Khi còn bé chị của tôi, đã từng bị con rắn dọa qua, vì vậy... Anh nhất định phải chăm sóc chị ấy kỹ càng, một lát sau tôi sẽ tới, nhờ cậy anh rồi!”

“Ừ!” Bác Dịch hơi gật đầu, lập tức ôm Trang Ngải Lâm nhanh chóng rời đi.