Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 803: Dụng tâm




Bên trong phòng làm việc!

Trang Hạo Nhiên trầm mặc ngồi ở trên ghế sô pha, mặt nở nụ cười dịu dàng, dừng ở trên người con gái trước mặt...

Đường Khả Hinh cũng ôn nhu ngồi ở ghế sô pha đối diện, mỉm cười nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

"Sao có thể..." Trang Hạo Nhiên nói đến đây một dòng cảm xúc dâng trào trong anh, hai tròng mắt lóe ra những tia sáng rung động, tiếp tục ngẩng đầu, nhìn về phía người con gái trước mặt.

Đường Khả Hinh cũng nhịn không được nữa cười rộ lên, nhìn về phía anh, có chút hờn dỗi, ngữ khí kia đẹp đẽ ngọt ngào như vậy, mềm giọng nói: "Nhìn anh hôm qua, lạc lõng khổ sở như vậy, ngay cả chào hỏi cũng không , liền rời đi, đoán chừng là thực sự rất thương tâm... Cho nên em nghĩ rất lâu, mới nghĩ ra biện pháp này... Hi vọng anh có thể lấy lại được tâm trạng..."

Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra một chút ý cười, nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng có chút lúng túng nhìn anh một cái, phảng phất như có một chút trách cứ hỏi; "Vì sao không nghe điện thoại? Là giận em sao?"

Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn vào mắt cô, lúc sau mới hơi phục hồi lại tinh thần, tay chống trán, có chút ngượng ngùng cười nói: "Điện thoại di động anh bị hỏng. Xin lỗi em."

Đường Khả Hinh nghe những lời này, liền đột nhiên linh trí cười, nói: "Em đều biết!"

Trang Hạo Nhiên có chút khác thường nhìn cô một cái.

Đường Khả Hinh bộc lộ mấy phần tươi cười thần bí, cúi người xuống, tay từ bên dưới bàn trà nâng lên một hộp kim loại màu đen, đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía anh...

Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn hộp đen kia.

"Đây là phần lễ vật thứ nhất em đưa cho anh, mở ra nhìn xem..." Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

Trang Hạo Nhiên nghe xong những lời này, không hiểu cười cười, nhưng vẫn là nghiêng người về phía trước, hai tay chậm chạp mở ra cái hộp màu đen kia, rõ ràng là một chiếc điện thoại di động màu đen, lóe ra những tia sáng tôn quý... Anh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh... Đây là điện thoại di động của mình...

Đường Khả Hinh chỉ là mỉm cười nhìn anh.

"Đây... là có chuyện gì xảy ra vậy?" Trang Hạo Nhiên nhẹ chạm vào chiếc hộp , nhìn về phía cô, có chút kích động cười hỏi.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, có chút xúc động nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, yếu ớt nói: "Em là nói sự thật... Cô ấy thực không có đi xa..."

Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô.

"Nghe nói chiếc điện thoại di động này, là đưa cho em ... Em hiện tại đem nó trả lại cho anh... Bởi vì em phát hiện ra trong chiếc điện thoại này, có một ít tài liệu bí mật, tối hôm qua em mở ra, mới phát hiện ... Nguyên lai toàn là ảnh chụp của anh... Thật là đẹp trai! Em vừa nhìn thấy những hình ảnh này, vừa nghĩ tới quá khứ của em, tại thời điểm chụp ảnh anh , nhất định là tình nồng ý đậm, nếu như không phải như vậy, thì làm sao có thể chụp ra được bức ảnh như vậy..." Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, cười cười.

Trang Hạo Nhiên kích động nhìn về phía điện thoại bên này, nhớ tới bộ dáng của Khả Hinh trong quá khứ mới thật xinh đẹp ngọt ngào biết mấy, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh vẫn ý cười uyển chuyển ngọt ngào như cũ nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên hô hấp có phần rối loạn mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, kích động thật lâu, rốt cuộc cũng tâm tình cũng bình tĩnh lại, nhìn cô nói: "Em vì ba trăm ngàn, đúng thật là dụng tâm a!"

Đường Khả Hinh chớp chớp mắt, sắc mặt hơi biến, có chút khẩn trương nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên tươi cười, tựa ở trên ghế sô pha, hai cánh tay mở ra, tư thái thập phần ưu nhã mà đẹp trai, nhìn về phía cô gái này, nói: "Bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, thực sự là làm khó em rồi !"

"... ..." Hai mắt Đường Khả Hinh nhẹ chớp, có chút lúng túng nhìn về phía anh, ậm ừ một tiếng cười nói: "Anh...Anh... Anh nói cái gì vậy... Em... Em là nhìn anh hôm qua không vui... Nên em mới..."

"Em vốn nghĩ, anh là người có tiền, dự đoán khả năng là sẽ không quan tâm đến ba trăm ngàn này, sau đó còn cảm thấy anh hẳn là một người đàn ông phong độ, nếu như tâm tình tốt, không chừng liền tặng vé số này, cho em!" Trang Hạo Nhiên nhịn không được nữa cười nói.

Đường Khả Hinh nhẹ nâng mí mắt, sắc mặt hơi thu lại, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng từ trong túi âu phục của mình, tươi cười lấy ra ví tiền màu đen, mở ra, từ chỗ bức ảnh cô gái đang mỉm cười trong sáng, rút ra một tấm vé số, kẹp ở trên ngón tay, giơ lên ngưng mắt nhìn về phía người con gái trước mặt ...

Đường Khả Hinh mắt mở trừng trừng nhìn về phía tấm vé số màu hồng phấn, tay đặt ở trên đầu gối nắm chặt lại.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, nhìn về phía cô gái trước mặt, cười hỏi: "Rất muốn sao?"

"Không có!" Đường Khả Hinh bật cười nghiêng người nâng lên cốc hồng trà, hai mắt lưu chuyển cúi đầu, uống một ngụm.

Trang Hạo Nhiên đổi lại tư thế ngồi, ý cười có mấy phần khiêu khích, nhìn về phía cô cười nói: "Muốn thì hãy nói đi!"

Đường Khả Hinh đặt chén trà xuống, thanh cao nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Anh có ý gì a? Em là loại này người sao? Em... Em... Em hôm qua an ủi anh như vậy, em dễ dàng sao?" .

"Đích thực là không dễ dàng..." Trang Hạo Nhiên tươi cười giơ vé số lên, chuyển một vòng tròn, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Đêm qua, sau khi anh mở giải thưởng, liền suy nghĩ, em liệu có ngất đi hay không?"

"Không có! !" Đường Khả Hinh trực tiếp cũng ngồi tựa ở trên ghế sô pha, chỉnh sửa lại một chút váy dài của mình, mới nhanh chóng nói: "Tối hôm qua trời mưa, khí trời rất tốt, em và sư phụ xem xong snow, liền đi ngủ rất sớm."

"Phải không?" Trang Hạo Nhiên nhịn không được cười nhìn về phía cô, nói: "Vậy làm sao anh gọi điện thoại sư phụ, hỏi tình huống của em, thầy lại nói thời điểm em nhìn thấy giải thưởng, liền ngất đi."

Mặt Đường Khả Hinh, liền không khác gì tắc kè hoa, lúc trắng, lúc đỏ, lúc lại xanh, xấu hổ mất thể diện đến nỗi hận không thể đi tìm cái lỗ mà chui xuống, nhưng rồi nghĩ nghĩ, rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu, tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Anh biết rõ! ! Còn đùa giỡn em như vậy! ? Em vừa phải làm nhiều chuyện như vậy, anh cư nhiên... Còn bày ra bộ dáng cảm động như thế!Anh thật là độc ác! Hèn hạ! !"

"Hèn hạ được bằng em sao? Vì muốn ba trăm ngàn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! ! Còn dùng tình cảm đến để đùa giỡn!" Trang Hạo Nhiên bộc lộ mấy phần nghiêm túc nhìn về phía cô.

"Bỏ đi! ! Quá khứ của em, cũng là của em! ! Huống chi em..." Đường Khả Hinh hai mắt nháy nháy, mang theo vài phần mất trật tự, một hồi trấn tĩnh lại, mới ngẩng đầu nhìn về phía anh, liều chết nói: "Em nói! ! Nói thật! Vé số này hôm qua, thế nhưng là em mua! !"

"Đó là tiền của anh! ! Em mất trí nhớ à?" Trang Hạo Nhiên nói xong, mới nhớ tới cô mất trí nhớ, lập tức nhịn không được cười gật gật đầu.

"Anh chỉ bỏ ra hai đồng tiền! !" Đường Khả Hinh nói ra mấy chữ này, ruột gan của cô cũng thấy đau! Ba trăm ngàn a! !

"Hai đồng tiền thì không phải tiền à?" Trang Hạo Nhiên tươi cười nhìn về phía cô, nói: "Ba trăm ngàn, cũng là từ nơi này mà tới! ! Ai kêu em hôm qua trong túi không có tiền làm gì? Có đôi khi , bắn trúng mục tiêu đã định trước ! Là của em, thì nhất định sẽ là của em! Không phải là của em, có cầu cũng cầu không được!"

"Ha!" Đường Khả Hinh nặng nề cười “ha” một tiếng, vô cùng tức giận, nói: "Đừng có lấy lời nói ngon ngọt này đến lừa em! Chẳng lẽ, em nằm thì sẽ có tiền rơi xuống chắc?"

Trang Hạo Nhiên nghe thấy những lời này, hai mắt chợt lóe, hơi chỉnh lại nút thắt âu phục, liền lộ ra áo sơ mi màu lam bên trong, thập phần đẹp trai nghiêng người về phía trước, ngón tay kẹp vé số, đưa về phía cô cười nói: "Được rồi! Không nên tức giận! Cho em thôi!"

"Không cần!" Đường Khả Hinh quay mặt sang, cố ý không để ý đến anh!

"Uhm?" Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lại lóe ra những tia sáng, giơ vé số đến trước mặt cô.

"Không cần!" Đường Khả Hinh lại chuyển qua khuôn mặt lạnh lùng, mắt to lưu chuyển, thanh cao nói.

"Cầm đi! Ba trăm ngàn, anh không quan tâm..." Trang Hạo Nhiên lại mỉm cười giơ vé lên, an ủi cô cười nói.

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, mí mắt hạ thấp, nhìn tấm vé số kia, dừng ở giữa không trung, cô thở dốc, suy nghĩ một lúc lâu, mới đột nhiên vươn tay nói: "Em nhìn xem có phải hay không trúng..."

Tay cô vừa đưa về phía giữa không trung, sẽ phải chạm vào vé số...

Trang Hạo Nhiên đã nhanh chóng đem vé số thu lại, trầm mặc đem nó bỏ lại vị trí trong ví tiền ...

"Oa... Anh thực sự là..." Đường Khả Hinh nhìn anh, lập tức tức giận đến nói không lên lời.

"Em nghĩ ba trăm ngàn là một viên trứng chim sao! ! Lão tử mặc dù có tiền, nhưng cũng không đến mức không đặt ba trăm ngàn vào trong mắt ! Em chưa từng nghe qua câu nói này sao? Không coi trọng từ đồng tiền nhỏ nhất của công ty, thì không phải một công ty thành công sao!" Sắc mặt Trang Hạo Nhiên yên lặng đem ví tiền, cất lại vào túi âu phục của mình, rồi mới ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Cám ơn em, hôm qua không cần tốn nhiều sức, liền cho anh buôn bán lời ba trăm ngàn! Còn đưa cho anh nhiều ảnh chụp đẹp trai như vậy!"

Đường Khả Hinh nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía người đàn ông này, không thể nhịn được nữa nói: "Em nói mẹ anh thực sự là nuôi không anh! Ăn không cơm ! Chẳng có tý phong độ gì cả ! Cư nhiên đùa giỡn người khác như vậy! ! Em còn thật đáng chết mới bỏ ra nhiều tiền như vậy, mua nhiều hoa hồng như vậy! Còn mặc váy đắt tiền như vậy! Thật đáng ghét! !"

Cô nói xong, liền một trận tức giận đứng lên, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, nhấc váy dài lên, quay người bước đi...

"Ai...,em đi đâu vậy? Ngồi đây đã!" Trang Hạo Nhiên thoáng cái đứng lên, cười cười nắm lấy cổ tay của cô, nói; "Anh còn có chuyện muốn nói với em đây!"

"Em không có chuyện gì để nói với anh cả! ! !" Đường Khả Hinh hất mạnh tay của anh ra, một một trận tức giận liền đi nhanh ra khỏi phòng làm việc, đem hết sức lực bình sinh, phịch một tiếng, đóng cửa lại! !

Toàn bộ đồng nghiệp phòng hành chính, và bảy thư ký, vừa rồi còn thấy hai người chìm đắm trong bầu không khí lãng mạn, nghe thấy tiếng vang dữ dội như vậy, lập tức khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Khả Hinh lúc vừa đi vào còn ngọt ngọt ngào ngào như mật, cư nhiên đến cái lúc đi ra lại xách váy dài, sắc mặt tái nhợt như vậy, giống như tham gia một lễ cưới mà cô dâu không xuất hiện vậy, hiện tại như bị chọc giận đến phẫn nộ ...

"Chuyện gì đã xảy ra a..." Nhiều người vụng trộm nói chuyện với nhau.

Mọi người đều không hiểu.

"Khả Hinh?" Tiêu Đồng lúc này, nhanh chóng đi đến, kinh ngạc nhìn về phía bộ dáng này của Đường Khả Hinh, khẩn trương hỏi: "Cô làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi sau này không bao giờ muốn nhìn thấy cái tên gia hỏa đáng ghét kia nữa! Trên cái thế giới này, anh ta là cái tên hèn hạ nhất hạ lưu vô sỉ buồn nôn nhất, phí cơm mẹ nấu! ! !" Vẻ mặt Đường Khả Hinh đầy tức giận, nhấc váy dài lên, nhanh chóng đi vào thang máy, phịch một tiếng, đóng cửa thang máy lại! !

"... ..." Tiêu Đồng và mọi người giật mình nhìn cửa thang máy đã đóng lại, cái người tức giận kia, đã nhanh chóng theo thang máy đi xuống. .

Đường Khả Hinh tức giận đứng ở bên trong thang máy, nhớ tới chính mình sáng nay còn tốn công sắp xếp bố trí cảnh tượng như vậy, còn mua nhiều cánh hoa hồng, người này, cư nhiên một điểm cảm động cũng không có, nét mặt cô đau khổ hét lên một tiếng, một phen kéo hết những cánh hoa hồng xuống, tức giận đến lồng ngực như muốn vỡ ra. ! !

"Đinh!" Thang máy đến lầu một, cửa chậm chạp mở ra! !

Đường Khả Hinh mặt lạnh băng, vén làn váy thật dài , một bên hướng ra bên ngoài đại sảnh đi tới, một bên trong miệng lại một nghìn một vạn lần nguyền rủa Trang Hạo Nhiên cái tên đáng chết này...

"Chị! !"

Trước mặt vang lên một hồi âm thanh, thanh thanh thúy thúy! !

Đường Khả Hinh tức khắc đứng ở trước cửa đại sảnh, ngẩng đầu, nhìn về phía một đám tiểu cô nương váy trắng trước mặt, mỗi người đều đón ánh nắng mặt trời, đứng ở cỏ xanh tươi mát, vui vẻ nâng tay lên, kêu to: "Chị! Chúng em yêu chị! !"

"... ..." Đường Khả Hinh lập tức hối hận, không nói gì nhìn về phía mấy cô gái nhỏ.

"Đường tiểu thư..." Cô giáo viện phúc lợi, hơi có chút xấu hổ nhìn về phía Đường Khả Hinh, bộc lộ ý cười.

Đường Khả Hinh nhìn thấy vẻ mặt này của cô Trần , cô lập tức ha ha ngọt ngào cười rộ lên, nhìn về phía tất cả các tiểu bằng hữu, ngọt ngào đáng yêu tựa như những thiên sứ này, dang rộng hai tay nói: " Các bạn nhỏ! ! Cám ơn các em hôm nay đã vì chị mà làm chuyện này! Chị rất vui vẻ, thật sự vui vẻ! ! Hiện tại cũng bắt đầu thôi! ! Chúng ta cùng đi phòng ăn Hải Dương, ăn đá bào đỏ, sau đó nhìn biển rộng bao la, nhìn mỹ nhân ngư có được không?"

"Được ạ! ! !" Tất cả các tiểu cô nương, lập tức tươi cười vỗ tay! !

Đường Khả Hinh cười đến vui vẻ, nhìn đến mấy bé gái đi theo cô giáo, đi đến phòng ăn Hải Dương, cô chậm rãi thu hồi lại sắc mặt, cắn môi dưới, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi gọi: Trang Hạo Nhiên! ! Anh, cái tên đáng chết này! Em ghét anh! Ghét anh! Ghét anh! !

"Ba trăm ngàn của tôi... Ô ô ô..." Người nào đó lại dùng khăn tay, vừa lau nước mắt, vừa đi về phía trước.

Trên tầng, tại cái cửa sổ sát đất nào đó.

Trang Hạo Nhiên ngưng mắt nhìn về phía dưới tầng, người con gái xinh đẹp váy dài màu trắng thanh nhã kia, , vừa lau nước mắt vừa đi về phía trước, anh đột nhiên nhịn không được, ha một cái cười rộ lên, xoay người tựa bên cửa sổ, ngẩng đầu lên, nhớ tới vừa rồi Đường Khả Hinh vì mình mà làm tất cả, trong lòng dâng trào một loại cảm xúc ngọt ngào cùng hạnh phúc chưa từng có, tay anh cầm chiếc di động màu đen, mở ra cái tài liệu bí mật kia, nhìn về phía chính mình bên trong tấm hình, chưa bao giờ biết được Đường Khả Hinh trong quá khứ lại len lén quan sát mình như vậy...

Anh xoay người lại, tay khẽ đặt lên cửa sổ, nội tâm lại một trận kích động dâng trào, thật vui vẻ cười.