Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 798: Vận khí




"Hu hu hu hu..." Trong một phòng bệnh VIP nào đó, truyền đến tiếng khóc thê thảm..."Cháu của tôi... Cháu của tôi... Hạo Nhiên cái đồ vô dụng kia! !"

Trang Hạo Nhiên đứng bên ngoài phòng bệnh, khổ sở cau mày, cười như không cười không lên tiếng.

"Mẹ, đừng như vậy..." Trang Ngải Lâm an ủi mẹ mình ngất đi vừa mới tỉnh lại.

"Đúng đúng, bà à, đừng quá thương tâm, lần sau cố gắng hơn nữa..." Giọng nói Trang Tĩnh Vũ, cũng cấp tốc truyền đến.

"Hu hu hu hu hu... Cháu của tôi, khu vui chơi của tôi... Cháu của tôi..." Giọng nói buồn bã của Ân Nguyệt Dung lại truyền đến.

Đường Khả Hinh đứng một bên khác của phòng bệnh, dựa trên tường, vẻ mặt lúng túng, có chút đồng cảm với người mẹ thần tiên trong phòng bệnh kia, lại càng đồng cảm với một người nữa, ngước mắt, liếc nhìn người trước mặt một cái...

Trang Hạo Nhiên một tay đút túi quần, tựa trên tường, chân nhẹ chấm mặt đất, tay dường như rất buồn chán bắn ra, một chùm lửa xanh bay lên.

Cô chớp đôi mắt to, trừng mắt nhìn chùm lửa xanh kia.

Trang Hạo Nhiên cúi xuống dưới, ngón tay thon dài đẹp đẽ, hệt như ảo thuật gia, chậm rãi thu lại chùm lửa xanh kia, một cây kẹo que lại nắm trong tay...

Đường Khả Hinh khẽ giật mình nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ anh lấy kẹo que ở đâu ra.

"Sau này tôi cũng không muốn thấy mặt cái tên súc sinh kia nữa! ! Hu hu hu, cháu của tôi... Con dâu của tôi... Đều không có..." Giọng Ân Nguyệt Dung nức nức nở nở, lại từ bên trong phòng bệnh truyền đến...

Trang Hạo Nhiên bộc lộ chút khó xử tươi cười, nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh kia, biết mẹ mình yêu thương mình bao nhiêu, mới có thể yêu đứa con của mình đến như vậy... Anh lại thở dài, ngước mắt, liếc nhìn Đường Khả Hinh một cái.

Đường Khả Hinh nhanh chóng cúi đầu, không dám nói chuyện.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, hai tay đút túi quần, hơi đứng thẳng người, xoay người hướng về phía hành lang thật dài của bệnh viện, bước đi...

Đường Khả Hinh không hiểu sao có chút áy náy, quay đầu, nhìn về phía bóng lưng to lớn của Trang Hạo Nhiên, lúc đi về phía trước, bộc lộ vô hạn mất mát... Đôi mắt cô khẽ chớp, vội vã cất bước đuổi theo...

Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ.

Trang Hạo Nhiên một thân một mình, nét mặt lạnh nhạt đi xuống cầu thang bệnh viện, hướng về phía con đường lớn náo nhiệt đi đến.

Đường Khả Hinh cũng liền vội vã đi xuống cầu thang, nhìn người kia đã đi về phía cây đa trên con đường lớn, cô lập tức kéo lê đôi giày cao gót hơn mười cm, đón gió trong lành, đi theo...

Phía trước có một nhà trẻ của giới thượng lưu.

Trang Hạo Nhiên trầm mặc đứng trước cửa sắt, nhìn nghiêng vào bên trong có thật nhiều bạn nhỏ, đang vui vẻ chạy trốn, đôi mắt to lấp lánh, hệt như sao sáng, anh bộc lộ vẻ ôn nhu tươi cười.

Đường Khả Hinh sững sờ đứng phía bên này, nhìn nghiêng khuôn mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên, lúc mải miết nhìn những bạn nhỏ phía trước, mặt mang theo vài phần mất mát, trái tim cô hệt như bị người ta đạp mạnh một cái, tay cô đè chặt vị trí tim mình, nuốt xuống cổ họng, mới thở dốc nói: "Không có thai là tội lớn như vậy sao? Có cần phải khoa trương như vậy không?"

Cô lại ngẩng đầu...

Trang Hạo Nhiên đã cất bước tiếp tục đi về phía trước, đi qua bên cạnh những chú công nhân làm việc vất vả, anh còn cầm một quả bong bóng, vừa đi, vừa cầm dây thừng, để cho quả bong bóng xanh đậm kia, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung...

Đường Khả Hinh tim gan run sợ đi theo sau, bước qua trước cửa một rạp chiếu phim nào đó, cô nhanh chóng theo sau, thoáng cái cầm cổ tay anh, sốt ruột nói: "Này!"

Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, mặc kệ quả banh vải nhiều màu kia rơi xuống, lại lạnh nhạt nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài, sốt ruột nói: "Không phải chỉ là một đứa bé sao? Anh tùy tiện tìm người là có thể sinh rồi! Có cần phải khoa trương như vậy? Thất vọng thành ra như vậy sao?"

Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô.

Đường Khả Hinh nóng mắt nhìn người này, sốt ruột nói: "Đừng như vậy nữa! ! Tương lai anh nhất định sẽ có con! !"

Trang Hạo Nhiên lại nhàn nhạt nhìn về phía cô, mỉm cười nói: "Em có biết phụ nữ đẹp nhất là vào lúc nào không?"

"... ..." Đường Khả Hinh nhìn anh, không hiểu.

"Phụ nữ đẹp nhất là vào thời điểm mang thai..." Hai mắt Trang Hạo Nhiên bộc lộ chút thâm tình nhìn cô gái trước mặt, cũng không biết là mất mát hay là thất vọng thở mạnh một cái, nói: "Nghe nói, cha là tình nhân kiếp trước của con gái, anh vẫn đang đợi con gái của anh sinh ra, từ kiếp trước yêu nó đến tận kiếp này... Nó nhất định sẽ trông rất giống mẹ, nhìn đáng yêu đến vậy... Anh không biết có bao nhiêu kỳ vọng, khi nó hai tuổi sẽ ngồi trên đùi anh, cầm trong tay bút máy mà anh đưa, ký tên trên những văn kiện trị giá vài tỷ của anh... Có thể vẽ xấu cũng được... Trên thế giới này, không có bất kỳ vật gì, quý giá hơn vợ và con gái của anh..."

Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn người này.

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, nhìn về phía Đường Khả Hinh, ngọt ngào động lòng người như vậy, anh lại cười khổ nói:"Đây là thời điểm hạnh phúc biết bao nhiêu... Suy nghĩ một chút thôi cũng đã thấy hạnh phúc..."

Đường Khả Hinh a lên một tiếng, hai mắt không hiểu sao bỗng ẩm ướt, lại không biết vì sao thương cảm.

Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện, tay lại cầm quả bong bóng kia, cô đơn vắng lặng đi về phía trước.

"Này! !" Đường Khả Hinh lại vội vã đi lên phía trước, tay cầm cánh tay anh, có chút nghẹn ngào nhìn về phía anh, bất đắc dĩ nói: "Trên thế gian này, có nhiều chuyện, cũng không thể như ý muốn được. Nếu lỡ như em sinh con trai? Vậy thì phải làm sao bây giờ?"

Dường như đang quay trở lại trước kia...

Trang Hạo Nhiên chân thành nhìn cô gái trước mặt, thâm tình nói: "Vậy để cho nó làm đầu bếp, giống như ông ngoại nó cũng làm đầu bếp vậy..."

Đường Khả Hinh mở to hai mắt đẫm lệ, ngẩn ra nhìn về phía anh.

"Anh muốn con của em và anh... Đồ ngốc!" Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn về phía cô, yếu ớt nói: "Em xảy ra chuyện, xoay người tựa như uống canh Mạnh bà, quên cả anh... Nếu như giữa chúng ta có con, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh ở trước mặt em, cũng không phải là người xa lạ... Mà là cha của đứa trẻ... Đó là ràng buộc lớn nhất trong đời anh và em, anh đã suy nghĩ kỹ về tên con gái anh..."

Đôi mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ, cô nuốt vào trong một cái, không hiểu hỏi: "Tên gọi là gì?"

Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn về phía Đường Khả Hinh, không nói cho cô biết, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

"Này!" Đường Khả Hinh vẫn tiếp tục đi theo anh về phía trước, muốn an ủi anh, không biết nên nói gì, lại không hiểu nhìn thấy phía trước có nơi mua vé số, cô lập tức đi lên phía trước, nắm cánh tay anh, nói: "Anh đi theo em! !"

Trang Hạo Nhiên theo sát cô đi về phía trước.

Đường Khả Hinh kéo Trang Hạo Nhiên đi tới trước cửa sổ mua vé số, nhìn anh vội vàng nói: "Nghe nói kỳ an toàn có thể mang thai, con khó hơn cả việc trúng xổ số! ! Vận may này rất khó mà có được! Nhưng em nhớ, anh đã từng nói anh là một người vận khí cực tốt! ! Như vậy, em mua cho anh một tờ vé số! ! Hiện tại em không có thai, rất có khả năng anh sẽ trúng số nha!"

"... ..." Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô, cười trừ, mới nói: "Đừng lộn xộn! Ba trăm ngàn mua một đứa con gái của anh sao?”

"Không phải! ! Đây chính là vé số có giải thưởng cao nhất năm nay! Đêm nay sẽ mở thưởng!" Đường Khả Hinh vội vã cấp thiết nhìn anh, thật lòng nói: "Đến đây! ! Chúng ta mua vé số! ! Em ra con số! !"

Cô không nói hai lời, trước tiên lại tìm tiền lẻ của mình, nhưng tìm thế nào, cũng không tìm được tiền lẻ, quên mang ví tiền ...

Trang Hạo Nhiên rút ra một trăm đồng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, nhanh chóng nhận lấy một trăm đồng, cầm bút máy trước cửa sổ lên, nhanh chóng viết xuống một tờ giấy nhỏ: 23, 28, 12, 14, 35, 36, 9, sau đó đưa cho nhân viên làm việc bên trong, nói: "Tôi muốn mua nhóm mấy con số này!"

"Cả một nhóm? Một nhóm mới hai đồng thôi nha!" Nhân viên bên trong cửa sổ, nhận lấy tiền và tờ giấy, nhìn về phía Đường Khả Hinh thật tình nói.

"Đúng! ! Chính là một nhóm này!" Đường Khả Hinh dứt khoát gật đầu.

Nhân viên nhanh chóng nhìn cô một cái, sau đó trầm mặc đóng dấu lên tờ vé số, rồi cùng với tiền dư đưa cho cô.

Đường Khả Hinh mỉm cười nhận vé số kia và cả tiền dư, xoay người lại phát hiện không thấy người đâu, cô kỳ quái kêu lên một tiếng, ngẩng đầu, cũng đã nhìn thấy Trang Hạo Nhiên tiếp tục cầm theo banh vải nhiều màu kia nhẹ nhàng đi về phía trước, cô sững sờ tại chỗ, nhìn về phía bóng lưng cô quạnh của anh, nhớ tới câu nói vừa rồi của anh: Em xảy ra chuyện, xoay người tựa như uống canh Mạnh bà, quên mất anh... Nếu như giữa chúng ta có con, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh ở trước mặt em, cũng không phải là người xa lạ... Mà là cha của đứa trẻ... Đó là ràng buộc lớn nhất trong đời anh và em, anh đã suy nghĩ kỹ về tên con gái anh...

Hai mắt cô bỗng chốc đỏ bừng, lại nhanh chóng đi về phía trước, chạy đến trước mặt anh, cười nói: "Anh đừng đi! ! Em mua được vé số rồi. "

Trang Hạo Nhiên dừng lại, vẫn rất không có tinh thần nhìn cô.

Đường Khả Hinh thở hổn hển một hơi, vươn tay thò vào trong túi âu phục của anh, lấy ví tiền ra, đem tờ vé số kia, nhét vào chỗ để ảnh của ví tiền, nhanh chóng nói: "Tờ vé số này, liền tạm thời thay thế con gái anh nằm trong ví tiền của anh! Tương lai nó được sinh ra , anh lại lấy ra! !"

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhanh chóng đem ví tiền, nhét trở lại túi quần anh, ngẩng đầu nhìn anh, đau lòng nói: "Đêm nay! ! Anh nhất định phải xem vé số mở thưởng!"

Trang Hạo Nhiên không cảm thấy hứng thú nói: "Trúng, anh cũng không có con gái..."

"Trúng, lần sau anh nhất định sẽ có con gái! !" Đường Khả Hinh an ủi anh! !

Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật lâu, mới yếu ớt xoay người, tiếp tục đi về phía trước...

"Này! ! !" Đường Khả Hinh đứng ở phía sau, thực sự bất đắc dĩ nhìn anh, kêu to.

Trang Hạo Nhiên không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước, đi tới đầu bên kia, quả bóng trong tay chợt bay đi, mới để lại một câu: "Em không biết, anh có bao nhiêu quý trọng mỗi một lần duyên phận giữa chúng ta..."

Đường Khả Hinh nghe lời này, quả thực có một chút bi thương, từ tận đáy lòng xông đến, bỗng nhiên rơi lệ.