Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 604: Phạm vào lỗi gì




Cửa phịch một tiếng, nhẹ nhàng mở ra.

Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi trắng lúc tới, quần màu trắng bó sát người, bên ngoài khoác áo khoác màu xanh dương, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, sắc mặt tái nhợt đi ra. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn cô.

“Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy Đường Khả Hinh, hai mắt lập tức lộ đau lòng, vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, căng thẳng hỏi: “Tối hôm qua có mưa đá, em không sao chứ?”

Đường Khả Hinh tránh ánh mắt đối diện, sâu kín quay đầu đi, nói: “Không có việc gì. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn khuôn mặt cô tái nhợt, hai mắt sưng vù vô hồn, vẻ mặt mang theo một chút đau đớn, tim của anh buộc chặt, đôi tay khẽ nắm chặt. . . . . .

“Em có chút việc gấp, phải lập tức đi khỏi nơi này, cám ơn anh đến thăm em . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, liền xoay người nhanh chóng đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, canh chừng bóng lưng cô, nhanh chóng bước theo cô.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên tiều tụy, tựa vào cạnh cửa, nhìn bóng lưng cô gấp gáp đi xa, hai mắt lộ ra đau lòng, cũng im lặng bước đi.

Vườn nho, cả đêm mưa đá, gió to tẩy rửa đã được bảo vệ lành lặn.

Sân cỏ xanh xanh, theo nước mưa lạnh tưới vào càng thêm xanh tươi, sinh trưởng thật tốt.

Đường Khả Hinh bước nhanh về phía sân cỏ xanh, hai mắt run rẩy nước mắt, nghi ngờ, không hiểu, đau lòng. . . . . .

Bác Dịch mặc áo sơ mi màu xám tro, quần tây dài đen, hai tay áo xắn lên, mới vừa cất bước đi ra trước vườn hoa, quen đứng ở giữa ruộng bậc thang nhìn vườn nho của mình, lại nghe được tiếng động dồn dập, anh nghi ngờ quay đầu, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Đường Khả Hinh, nhanh chóng đi tới bên này, anh cau mày gọi: “Đường Khả Hinh!”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, thấy Bác Dịch, cô lập tức bước nhanh đi đến trước mặt của anh, gấp rút nói: “Bác Dịch tiên sinh, hiện tại tôi có chút việc gấp, phải lập tức rời khỏi vườn nho!”

“Cái gì?” Bác Dịch cau mày nhìn cô.

“Tôi lập tức muốn rời khỏi vườn nho! !” Đường Khả Hinh hết sức gấp gáp nhìn anh, kêu lên!

Bác Dịch mới vừa muốn nói chuyện, lại nghe được tiếng bước chân phía trước, anh nghi ngờ ngẩng đầu lên, cũng đã thấy Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi đến, anh hơi lộ ra kinh ngạc gọi: “Tổng Giám đốc Tưởng?”

Tưởng Thiên Lỗi dẫn đầu đi tới, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt.

“Bác Dịch tiên sinh! Xin anh để cho tôi đi khỏi. . . . . .” Đường Khả Hinh khổ sở cầu khẩn anh.

“Không được!” Bác Dịch trực tiếp nhìn cô, nói: “Cô còn châm cứu ba ngày nữa, làm sao có thể đi khỏi được?”

“Tôi thật sự thực có lý do bất đắc dĩ, tôi cầu xin anh. . . . . .” Đường Khả Hinh lại căng thẳng nhìn anh, hai mắt tràn lệ nói.

“Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi tới trước mặt cô, nghi ngờ không hiểu nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì, muốn gấp gáp đi khỏi như vậy?”

Đường Khả Hinh không biết giải thích làm sao, chỉ cúi đầu, đau lòng thở gấp.

Trang Hạo Nhiên đứng ở phía sau, đau lòng ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của cô.

Bác Dịch ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, nhìn khuôn mặt anh tiều tụy tái nhợt, nhớ tới câu nói của anh đêm qua ở trong vườn nho, thở dốc một hơi. . . . . .

“Bác Dịch tiên sinh! !” Đường Khả Hinh nắm mạnh cánh tay của anh, khổ sở nhìn anh.

“Không được!” Bác Dịch kiên trì nguyên tắc, nói nhanh: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô là một chuyên gia hầu rượu, phải lấy sự nghiệp làm trọng! Không nên quấy rối! Tôi làm điểm tâm, ăn xong trở lại nhà khách nghỉ ngơi. . . . . .”

Anh nói xong, ngay lập tức xoay người muốn rời khỏi.

“Bác Dịch tiên sinh! !” Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt cánh tay Bác Dịch, rất nghiêm túc, rất trầm trọng, rất đau lòng gọi: “Tôi thật sự có lý do đi khỏi vạn bất đắc dĩ! Tôi cầu xin anh!”

“Cô ngay cả sự nghiệp cũng không để ý sao ?” Bác Dịch lập tức hất tay của cô ra, nghiêm túc hỏi!

“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, trong lòng đau nhói.

“Tôi mặc kệ bây giờ cô có lý do yêu đương bất đắc dĩ như thế nào, nhưng hiện tại khứu giác của cô quan trọng nhất!” Bác Dịch lạnh lùng kiên quyết nói: “Không cho đi! Nếu như cô đi, sau này cũng đừng bước vào khu vườn của tôi một bước, cũng vĩnh viễn đừng nghĩ tôi sẽ điều trị cho cô. . . . . .”

“Tôi cầu xin anh. . . . . . Tôi thật sự . . . . . . Cầu xin anh. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên ngẩng đầu lên, tràn đầy đau thương và bất đắc dĩ nhìn anh, hai mắt tràn đầy nước mắt lộ ra ánh sáng thật rất vạn bất đắc dĩ: “Tôi thật sự phải rời khỏi. . . . . . Tôi cầu xin anh. . . . . . Tôi phải lập tức đi khỏi. . . . . .”

Bác Dịch cau mày nhìn thái độ cô như vậy, còn đang nghi hoặc. . . . . .

“Khả Hinh. . . . . .” Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi lên trước, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đè nén kích động vào đáy lòng, nặng nề nói: “Chúng ta nói chuyện một chút. . . . . .”

“Không. . . . . .” Đường Khả Hinh kéo nhẹ xuống tay của anh. . . . . .

Trong lòng Trang Hạo Nhiên đau nhói, quay đầu kinh ngạc nhìn cô, nhưng vẫn chịu đựng khổ sở thân thể sắp bốc cháy, dịu dàng khuyên: “Chúng ta . . . . . Nói chuyện một chút. . . . . . Hả? Chỉ nói một chút. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đứng ở giữa hai người, nhìn bọn họ.

“Không. . . . . .” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ rơi lệ nói: “Hiện tại em lập tức đi khỏi, em cũng không muốn nói chuyện gì. . . . . . Em cũng không muốn nghe chuyện gì! Em phải lập tức đi khỏi! Em phải lập tức đi khỏi!”

Trang Hạo Nhiên im lặng đau lòng nhìn cô, xuất phát từ trong lòng sâu kín gọi: “Thật. . . . . . chán ghét chỗ này sao?”

“Em . . . . . . . . . . .” Trong lòng Đường Khả Hinh khổ sở, nuốt hoài nuốt mãi nhưng nuốt không trôi, hai mắt tràn lệ, khổ sở nói: “Không nên ép em, hãy nghe em . . . . . Để cho em lập tức đi khỏi. . . . . . Em phải lập tức đi khỏi. . . . . .”

“Đường Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi tới trước mặt cô, căng thẳng cũng đau lòng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Em cầu xin mọi người! ! Em thật sự muốn muốn rời khỏi! Hiện tại lập tức đi khỏi! Em cũng không thể chờ đợi một phút nào. . . . . .” Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống nói.

Bác Dịch nhìn bộ dáng cô gái này khổ sở và kiên quyết như vậy, hai mắt lóe lên một cái, mới đưa ra một quyết định, xoay người đi về phía trong nhà nói: “Dùng điểm tâm trước đi. . . . . .”

“Bác Dịch tiên sinh!” Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của anh, khổ gọi.

Bác Dịch dừng bước lại, nghiêng mặt nói: “Cho dù cô muốn đi khỏi, cũng phải dùng điểm tâm chứ? Từ nơi này trở về phải năm tiếng! Cô sẽ chết đói, đừng gấp gáp, đừng chết đói ở cửa nhà tôi. . . . . .”

“Bác Dịch!” Trang Hạo Nhiên lo lắng khứu giác của Đường Khả Hinh, kêu anh.

“Tôi và mọi người cùng đi, dù sao cuộc so tài sắp bắt đầu, tôi là một trong số giám khảo, tôi sẽ căn dặn người trông chừng vườn nho. . . . . .” Anh nói xong, liền một mình đi vào trong phòng.

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức sáng lên.

Tưởng Thiên Lỗi đi tới trước mặt cô, vươn tay nắm nhẹ bả vai của cô, dịu dàng nói: “Bác Dịch đồng ý với emi, đi vào ăn điểm tâm trước, rồi trở về. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe vậy, mặc dù trong lòng gấp gáp, nhưng cũng chỉ đành phải xoay người muốn đi vào biệt thự. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhẹ đỡ thân thể của cô đi vào trong.

Trang Hạo Nhiên đứng ở phía sau, nhìn hai người phía trước ăn ý như vậy, hai tròng mắt anh bị sốt cao để lại mờ mịt, đau lòng nhìn vườn nho trước mặt. . . . . .

Bữa cơm sáng này, từng người đều có tâm sự của mình.

Đường Khả Hinh ngồi ở trước bàn ăn, khuôn mặt tái nhợt cầm bánh mì, xé một miếng ăn, ăn không mùi vị gì. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, đau lòng nhìn cô, nhẹ cầm sữa tươi đưa đến trước mặt cô. . . . . .

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên tái nhợt, ngồi ở đối diện, nâng ly nước trái cây uống vài hớp.

Bác Dịch cầm đầu, nhìn hai người bên cạnh, cũng rất im lặng nhanh chóng ăn mì, cắn sandwich, mới nhàn nhạt hỏi: “Hạo Nhiên, cậu hết sốt chưa?”

Đường Khả Hinh nghe những lời này, rốt cuộc hơi chuyển ánh mắt, có chút lo lắng nhìn Trang Hạo Nhiên.

“Không có việc gì.” Trang Hạo Nhiên bưng nước trái cây uống một hớp nữa, cắn bánh mì nướng, hời hợt nói.

Đường Khả Hinh thật dịu dàng nhìn anh.

“Không phải cậu là sắt sao?” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn anh nói: “Không lúc nào bị bệnh.”

“Tôi cũng là người, cũng sẽ sinh lão bệnh tử.” Trang Hạo Nhiên lại xé một phần bánh mì, bỏ vào trong miệng, nhai nhẹ.

Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ nhìn anh, mới vừa muốn nói chuyện. . . . . .

“Cậu chết, bao nhiêu người tịch mịch?” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nâng sữa tươi uống một hớp, mới nói.

Hôm nay Trang Hạo Nhiên không có ý định nói đùa, chỉ nhàn nhạt ngồi.

Bác Dịch thật sự bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên, chỉ đành phải đứng lên, từ trong hộc tủ lấy ra thuốc hạ sốt, đưa tới trước mặt của anh nói: “Uống đi, không mệt mỏi nữa.”

“Không cần, không có việc gì.” Trang Hạo Nhiên luôn có ý chí kiên cường, từ từ cảm giác trên trán đầy mồ hôi, chỉ nâng nước trái cây uống một hớp lớn, đặt trên bàn hơi mạnh, nói: “Mọi người từ từ ăn, tôi no rồi.”

Anh nói xong, liền một mình đứng lên đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt anh lạnh lùng tiều tụy, đi ra ngoài, đau lòng . . . . . .

“Cậu ta làm sao vậy?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Bác Dịch hỏi.

“Tôi không biết! Cậu ta luôn bị thần kinh.” Bác Dịch không nói gì nữa, chỉ nâng sữa tươi uống một hớp lớn.

Đường Khả Hinh nắm chặt sữa tươi ly, muốn đứng lên, cuối cùng nặng nề ngồi xuống.

Không đến bao lâu, tất cả mọi người đều ăn điểm tâm xong.

Bác Dịch nhanh chóng thu dọn đồ đạc, gọi điện thoại căn dặn công nhân tới giúp mình trông coi vườn nho mấy ngày, liền nhắc túi hành lí nhỏ đi ra ngoài. . . . . .

Xe của hai người đàn ông đều ngừng ở bên ngoài nhà nghỉ, từng người đứng ở bên cạnh xe của mình. . . . . .

Anh sững sờ, quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, cúi đầu, im lặng không lên tiếng. . . . . .

“Khả Hinh, lên xe. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mở cửa xe, nhìn cô.

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cạnh cửa xe Audi Pikes Peak, sâu kín nhìn cô.

Bác Dịch xách theo hành lý, suy nghĩ một chút, nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, anh đưa tôi đoạn đường đi, tôi không quen ngồi xe thể thao.”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Bác Dịch, cũng không phản ứng.

Đường Khả Hinh nghĩ tới đường xá xa xôi, người nọ đã giảm sốt cao, hai mắt rưng rưng, sâu kín nói: “Tổng Giám đốc đã giảm sốt, lái xe khổ cực, Bác Dịch tiên sinh giúp anh ấy lái xe đi . . .”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.

Bác Dịch nhìn Đường Khả Hinh một cái, chỉ đành phải xách theo hành lý đi về phía chiếc Audi Pikes Peak.

Tưởng Thiên Lỗi đi lên trước, nhẹ đỡ thân thể Đường Khả Hinh mệt mỏi, ngồi lên ghế lái phụ, tự mình kéo dây an toàn cho cô. . . . . .

“Đi thôi, nhìn cũng vô ích. . . . . .” Bác Dịch cất hành lý, vỗ bờ vai của anh một cái, tự mình chủ động ngồi lên ghế lái.

Trang Hạo Nhiên cũng vẫn không nhúc nhích đứng ở bên cạnh xe, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng ngồi lên ghế lái, kéo dây an toàn, lái xe, cầm tay lái cho xe chạy nhanh chóng tới phía trước, quét qua trận gió mát. . . . . . .

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, nghiêng mặt nhìn bóng dáng cô độc trước nhà nghỉ, khó nhịn bi thương, nước mắt chảy xuống. . . . . .