Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 597: Trói buộc




“Anh. . . . . . không phải anh nói. . . . . . Không tới sao?” Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn anh, hỏi.

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười, nói: “Anh làm sao có thể để lạc mất em nửa đường?”

Đường Khả Hinh chăm chú nhìn anh.

“Nhìn anh như vậy, rất tuấn tú chứ?” Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười vươn tay, kéo bả vai của cô.

“Đi!” Đường Khả Hinh lập tức đẩy anh ra.

“Xe này quá lắc!” Trang Hạo Nhiên lại muốn kéo cô.

“Anh tránh ra !” Đường Khả Hinh đẩy anh ra, quay mặt đi nhìn ruộng lúa mênh mông bát ngát phía ngoài cửa sổ.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô như vậy, không nhịn được duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng sờ mặt của cô.

Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, trợn mắt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lập tức quay mặt đi, nhìn tới trước, xe buýt lại dừng lại, có ba cô gái trẻ tuổi, ăn mặc còn hợp thời đi lên xe, thấy Trang Hạo Nhiên lập tức đỏ mặt.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng bọn họ, không nhịn được mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên còn đang nhìn nửa gương mặt Đường Khả Hinh, không khỏi nhớ tới lần đó hôn bên trong buồng xe ở dưới chân núi, liền vươn tay ôm nhẹ cô vào trong ngực. . . . . .

“Tránh ra.” Đường Khả Hinh có chút lúng túng đẩy nhẹ anh ra.

Ba cô gái vừa nhìn Trang Hạo Nhiên, vừa đi về phía chỗ ngồi một vị trí trước mặt của bọn họ, ba người chen vào hai vị trí, cũng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên không thả. . . . . .

“Nhìn mặt của em một chút, có phải bị côn trùng cắn hay không? Có hơi đỏ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, có chút gấp gáp đưa mặt tới gần nói.

“Có sao?” Đường Khả Hinh cũng đưa tay trái ra, vuốt nhẹ má trái, ngón tay ngọc thon dài nhẹ di động khuôn mặt. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn cô bất cứ lúc nào cũng dịu dàng mà làm cho người ta tan chảy, không nhịn được nghiêng trước mặt, hôn nhẹ má trái của cô, vang ra tiếng ướt át, mới ngẩng mặt cười nói: “Tốt lắm. . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức như bị khi dễ, vuốt mặt, cắn chặt môi dưới, lại đưa tay vỗ bờ vai của anh, nói: “Ghét! ! Chiếm tiện nghi người ta.”

Trang Hạo Nhiên lập tức nắm bàn tay nhỏ bé của cô, thả vào bên môi hôn, lại muốn vươn tay ôm cô.

“Không nên như vậy, có người nhìn đấy?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu liếc trước mặt một cái.

Trang Hạo Nhiên sửng sốt ngẩng đầu, thấy ba cô gái phía trước, hai thỉnh thoảng quay đầu liếc về phía mình, một cô gái trong đó vóc người hơi mập, mặt tròn trịa, trong tay cầm khoai tây chiên, mắt ngơ ngác nhìn mình, đôi mắt cũng muốn bốc lên hồng hoa to rồi, anh nhìn cô gái ở giữa, nhịn không được bật cười, cố ý nhìn cô đá lông nheo một cái. . . . . .

“A!” Cô gái mập lập tức té ở bên cạnh bạn thân, muốn ngất đi.

Phốc!

Đường Khả Hinh không nhịn được cúi đầu mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, vươn tay ôm nhẹ hông của Đường Khả Hinh, mới cúi đầu khe khẽ cưng chiều hỏi: “Em khát không?”

Đường Khả Hinh hơi ngẩng đầu lên, ở khoảng cách thật gần nhìn anh, gật đầu một cái, nói: “Khát. . . . . . Nhưng, lên xe, có cái gì uống…!!?”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra một chút mập mờ và dịu dàng, thân thể lại bị một dòng nước ấm kích thích, đột nhiên cúi xuống nói một câu, anh có biện pháp. . . . . . Anh nói xong, cũng đã hôn lên môi mềm của Đường Khả Hinh, chỉ cần đụng phải môi mềm của cô, trái tim của anh sẽ kích động sôi trào, giống như cưỡi mây đạp gió, thật dịu dàng, rất hưởng thụ mút làn môi của cô, đôi tay đã bá đạo, cuồng nhiệt nắm hông của cô, giống như cô là của mình . . . . .

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh lại đỏ mặt tim đập nhanh, đôi tay chống nhẹ trước lồng ngực kiên cố của anh, muốn tránh nụ hôn của anh, bất đắc dĩ anh hẳn là người rất bá đạo, bất đắc dĩ xông đầu lưỡi vào quấn đầu lưỡi của mình, mút lấy, lộ ra mập mờ và mê người, theo bản năng cô muốn từ chối, lại không nhịn được ngửa mặt, không còn biện pháp đón nhận nụ hôn của anh. . . . . .

Ba cô gái trước mặt trừng trừng nhìn trai đẹp vẫn ở trước mọi người làm cho người ta mặt hồng tim đập, lập tức mềm nhũn, cola, cánh, cọng khoai tây trong tay tất cả đều rớt xuống. . . .

“Không nên như vậy, ở trên xe đấy. . . . . .” Trái tim Đường Khả Hinh gần như muốn nhảy ra ngoài, theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhắc nhở người ta đang nhìn thật sự. . . . . .

“Trong mắt của anh chỉ có em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nỉ non nói xong, lại hôn lên môi ngọt Đường Khả Hinh, cùng đầu lưỡi của cô, nhẹ nhàng dây dưa, thậm chí ra lệnh : “Nhóc, chủ động một chút. . . . . . Anh yêu em. . . . . .”

Trái tim Đường Khả Hinh nhảy lên, hai mắt chợt lộ ra mê ly, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông này, không nhịn được thuận theo yêu cầu của anh, nhẹ lượn quanh đầu lưỡi của mình, cùng đầu lưỡi anh nhẹ quấn lấy nhau, không nhịn được vươn tay ôm cổ của anh, lại nhẹ nhàng hôn đầu lưỡi của anh. . . . . .

Trong lòng Trang Hạo Nhiên kích động đến nói không ra lời, vừa hôn vừa ngọt ngào mỉm cười, đè nhẹ cô tại chỗ, vừa hôn lên môi của cô, vừa cảm thán nói: “Làm thế nào? Anh thật sự rất thích, rất yêu em, cuộc đời kết thúc quá nhanh, cả đời khẳng định không đủ.”

Trong lòng của Đường Khả Hinh giống như bị bọt nước vây quanh, không có cách nào với người đàn ông trước mặt, mặc dù lo sợ, muốn từ chối, lại không biết vì sao, lời của anh, nụ hôn của anh, luôn chọc thẳng vào lòng người, làm cho thế giới của mình, dần dần mới mẻ sôi trào.

Xe buýt vượt bùn đất bụi đường, chạy tới con đường nông thôn nhỏ.

Trên xe, người đàn ông từ phía sau ôm cô thật chặt, cùng với cô nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng hôn nhẹ ở trên mặt của cô, nói một câu ngọt ngào. . . . . .

Cô không nhịn được cười khẽ.

Anh càng ôm chặt hông của cô, cúi xuống cắn nhẹ vành tai, nói: “Hay là chúng ta chạy trốn đi. . . . . .”

“Đi đâu. . . . . .” Đường Khả Hinh ngây ngốc hỏi.

“Chân trời góc biển. . . . . .”

Một câu nói, bay thật xa, thật xa.

Nơi xa, một con bươm bướm xanh, phe phẩy đôi cánh, đi theo xe buýt, dịu dàng bay tới phía trước.

Vườn nho cách thị trấn nhỏ hơn hai mươi cây số, không ngờ xa hơn trong dự liệu của Đường Khả Hinh, cô vốn cho rằng một thị trấn nông thôn nhỏ, nên trận cũ kỹ lạc hậu, nhưng không ngờ thị trấn nhỏ này rất nhộn nhịp, người đông đúc, thật náo nhiệt, phố lớn ngõ nhỏ, khắp nơi có người bán rượu đỏ, hoặc là cửa hàng 24 giờ, còn vang ra tiếng hát ngọt ngào, quán ăn phía trước bay ra mùi bánh ngọt. . . . . .

“Trời ạ. . . . . .” Đường Khả Hinh đi tới dưới một tàng cây tương tư trên đường ngô đồng, nhìn con đường nhỏ nhộn nhịp, cô không nhịn được cười nói: “Nơi này. . . . Thật náo nhiệt nha. . . . . .”

“Buổi tối thỉnh thoảng còn có liên hoan rượu đỏ, có đôi khi anh và Bác Dịch sẽ ra đây, uống một ly rượu trái cây. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười đi tới bên cạnh cô, cười nói.

Rượu trái cây?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía anh có chút kinh ngạc nói: “Schnaps?”

“Ừ” Trang Hạo Nhiên cười nói.

“Không ngờ nơi này cũng có Schnaps?” Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn anh hỏi.

Ở Pháp, Schnaps được gọi là Sinh Mệnh Chi Thủy, độ cồn gần 50 độ, lượng đường trong trái cây nấu sôi nhiệt độ cao chuyển hóa thành rượu cồn, thông thường điều chế ra Sinh Mệnh Chi Thủy gồm các loại trái cây như anh đào, mâm xôi, lê, còn có đào. . . . . . dịch rượu có mùi thơm trái cây mãnh liệt, nếm thử, mặc dù nồng độ mạnh cũng không cay, nhưng tràn ngập mùi hương trái cây nồng đậm. . . . . . Schnaps này ở Pháp bị quản lý chặt chẽ, số lượng có hạn, thợ nấu rượu phải báo cáo cho Chính phủ, nếu như muốn chưng cất tiếp, thì phải có văn bản đề xuất, yêu cầu phù hợp mới có thể thực hiện. . . . . .

Bình thường, đàn ông thích uống nó sau khi ăn xong, phụ nữ chỉ thích dùng như ăn kẹo, có thể làm cho người ta lâng lâng, tràn ngập ở giữa cánh đồng hoa hồng, vô cùng vui vẻ.

“Không thể nào đâu?” Đường Khả Hinh vẫn là chưa tin, rồi lại có chút mong đợi cười nói: “Nếu quả thật gặp phải, em cũng muốn uống!”

“Không được!” Trang Hạo Nhiên cười đi về phía trước.

Đường Khả Hinh lập tức dừng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, thất vọng hỏi: “Tại sao? Anh có thể uống…, em không thể uống?”

Trang Hạo Nhiên xoay người, nhìn cô khẽ mỉm cười, nói: “Đứa ngốc! Em không thể uống…, anh cũng không thể uống!”

“Tại sao?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

“Gần 50 độ nha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, không nhịn được cười nói: “Nếu mất khống chế một lần, sẽ phiền toái.”

Đường Khả Hinh hơi sửng sốt nhìn người trước mặt, dáng vẻ anh vẫn có chút cẩn thận, trong lòng không khỏi ấm áp, cúi đầu cười.

“. . . . . . Anh đi với em một chút.” Trang Hạo Nhiên đột nhiên nhìn cô, vươn tay, sâu kín nói: “Tới đây. . . . . .” .

Đường Khả Hinh nhìn tay Trang Hạo Nhiên ngừng trên không trung, hiểu ý của anh, do dự một lát. . . . . .

“Nhóc. . . . .” Trang Hạo Nhiên không có cho cô cơ hội do dự, chỉ rất mập mờ và dịu dàng gọi cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt anh nóng bỏng và mong đợi, giống như bị dính ma chú, bước chân không nhịn được cất bước đi lên trước, nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại, đặt vào trong bàn tay thon dài hấp dẫn. . . . . .

Trong lòng Trang Hạo Nhiên ấm áp, lập tức nắm bàn tay nhỏ bé, thậm chí mười ngón tay nắm chặt nhau, kéo cô đi về phía trước.

Đường Khả Hinh cũng cảm giác loại tình cảm này, có chút lo lắng, nhưng bị dẫn dắt, bị bao vây, được che chỡ, được thương yêu, để cho tâm trạng cô không khỏi cảm thấy nhộn nhạo trong gió, cúi đầu không khỏi nhìn tay của anh, hơi trắng nõn, đồng hồ bạch kim dây màu đen dưới ánh mặt trời, lấp lánh ánh sáng, cô đột nhiên có chút không nhịn được cười nói: “Anh đeo đồng hồ rất đẹp. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, đột nhiên có chút dịu dàng nhìn cô.

Đường Khả Hinh có chút không hiểu nhìn anh.

“Lúc nào tặng cho anh một đồng hồ?” Trang Hạo Nhiên nhớ tới hôm sinh nhật của Tô Thụy Kỳ. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng nhớ tới, lại không nhịn được cười nói: “Anh muốn đồng hồ làm gì?”

Trang Hạo Nhiên đột nhiên cúi xuống, dịu dàng nhìn cô gái trước mặt, cười nói: “Nhắc nhở anh mọi lúc mọi nơi nắm em thật chặt, không để cho em chạy mất. . . . . .”

Anh nói xong, chợt nhẹ nhàng nhẹ hôn lên môi của cô, hưởng thụ ngọt ngào, lại cười nói: “Anh cam tâm bị trói buộc. . . . . .”

Những người đang yêu ơi, các người có nghe thấy không? Người đàn ông này nói hai câu đã thể hiện được tình yêu bằng cách khác. . . . . .