Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 268: Cô cố ý




Trang Hạo Nhiên đứng ở trong phòng thay quần áo nho nhỏ, nhìn về phía cánh cửa sổ cực lớn trước mặt, mình giống như phạm nhân, khàn giọng hô hào ra bên ngoài: “Khả Hinh . . . . . . cô ngàn vạn lần không được quên mất, lúc ấy Tổng Giám đốc Tưởng không nghĩ tới cô, là ai nhặt cô về Hoàn Cầu, cô ngàn vạn lần không được quên đó!”

Anh khàn giọng la hét, rất thâm tình, rất kích động, rất xúc động!

Rất nhiều người đứng ở trên đồng cỏ, căng thẳng nhìn!

Bốn người Lâm Sở Nhai nuốt một ngụm nước bọt, thật căng thẳng nhìn về phía trước.

Đường Khả Hinh nắm gậy golf, cũng rất đáng thương nhìn về phía cánh cửa sổ nơi xa, cắn môi dưới, suy nghĩ lúc nảy quả cầu làm sao bay về phía cánh cửa sổ đó?

Đáp án này, Trang Hạo Nhiên biết, dĩ nhiên Tưởng Thiên Lỗi cũng biết! Bởi vì cô vung gậy chỉ thiếu 90 độ, cho nên bóng mới có thể lệch khỏi phương hướng!

Tưởng Thiên Lỗi thầm dễ chịu trong lòng, đứng ở một bên, hết sức chậm rãi mang bao tay trắng, từng bước từng bước đi về phía Đường Khả Hinh . . . . . .

Đường Khả Hinh cầm quả cầu, thật căng thẳng nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi như đã có tính trước, nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, anh có thể bảo đảm tôi không vung về phía cánh cửa sổ kia sao?”.

“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi rất hả hê.

Đường Khả Hinh nhìn anh nói: “Anh gạt người!”

“Không biết. . . . . . Tôi sẽ dạy cho cô vung gậy. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi ho khan một tiếng, nhịn cười.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh, càng cẩn thận nói: “Nếu tôi lại đánh vỡ cánh cửa sổ, đánh trúng Tổng Giám đốc, tôi sẽ phải rời khỏi chỗ này rồi. . . . . .”

Người ta nói rất đáng thương.

“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại trở nên không có tim không có phổi!

Vẻ mặt Đường Khả Hinh vẫn muốn khóc.

Bốn người Lâm Sở Nhai thật lo lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Khả Hinh, cô phải suy nghĩ kỹ, Tổng Giám đốc đối xử với cô rất tốt. . . . . . Người ta rõ ràng đang sống, nếu như có chuyện không may, anh ấy chưa có con cái, chưa có vợ, còn chưa lập di chúc, cô có chừng mực đấy. . . . . .”

“Vâng!” Đường Khả Hinh rất chắc chắn gật đầu một cái!

“Bắt đầu đi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi giống như thầy giáo của người ta, đi tới phía sau của cô, nắm nhẹ hông của cô, vẫn nghiêm túc dạy: “Mở hai chân ra rộng bằng vai, cách cầm gậy golf, sai rồi. . . . . .”

Đường Khả Hinh sững sờ, cúi đầu nhìn hai tay của mình đan nhau, nói: “Không có . . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi cúi người xuống, ôm nhẹ Đường Khả Hinh, hai tay nắm đôi tay của Đường Khả Hinh, sau đó để cho hai đầu ngón tay cô co lại, mới nói: “Như vậy mới có thể bảo đảm lúc cô vung gậy, lực cánh tay và lực gậy golf thống nhất nhau. . . . . .”

“Ồ ồ ồ!” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu một cái, có chút yên tâm, cảm thấy Tưởng Thiên Lỗi rất nghiêm túc dạy cho cô.

Tưởng Thiên Lỗi rất nghiêm túc chỉ vào vị trí hàng cờ trắng trước mặt, nói: “Mắt nhắm ngay mục tiêu. . . . . . kiểm tra đối chiếu cự ly, sau đó sẽ vung gậy. . . . . . Hiểu chưa?”

“Khả Hinh . . . . . .. . . . . . ” Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ chỗ đó truyền đến, kêu to: “Lời của Tổng Giám đốc Tưởng, cô đừng quá tin, tin phân nửa là được! ! Biết không?”

Đường Khả Hinh sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh không có nghiêm túc dạy cho tôi!”

“Nếu cô không tin tôi, cô có thể vung gậy về phía cửa sổ đó!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh đang suy nghĩ muốn vung tự do, bởi vì cô bắt đầu có chút không tin anh!

“Khả Hinh . . . . . .” Trang Hạo Nhiên từ cửa sổ truyền tới: “Cô ngàn vạn lần không được nghĩ đến vung tự do đấy!”

Đường Khả Hinh thật khó xử, bất đắc dĩ nhìn về phía cánh cửa sổ đó!

“Đóng cửa sổ chỗ Tổng Giám đốc Trang lại cho tôi. . . . . .” Như vậy hiệu quả đánh vỡ thủy tinh mới rõ ràng. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi xoay người, vẻ mặt có chút hài lòng. . . . . .

“Vâng!” Bảo vệ vội vàng chạy tới, đóng cửa sổ nơi Trang Hạo Nhiên đứng.

Tưởng Thiên Lỗi không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi tại chỗ, bưng một ly trà sâm, nhẹ nhàng thổi thổi, bắt chước thái độ nhàn nhã của Trang Hạo Nhiên lúc nảy, nói: “Được rồi, cô có thể vung gậy. . . . . .”

Đường Khả Hinh nắm gậy golf, quay đầu lại, cau mày nhìn về phía anh nói: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh dạy xong chưa?”

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Cô muốn học được tuyệt kỹ của tôi, phải mất một thời gian, mặc dù tôi có thời gian này, nhưng Tổng Giám đốc Trang không đợi được. . . . . .”

Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, hít thở sâu, cầm gậy golf lên, kết hợp phương pháp của hai Tổng Giám đốc mới dạy cho mình, mới vừa muốn vung gậy lên, Tào Anh Kiệt không nhịn được nhắc nhở cô: “Lúc cô vung gậy thiếu 95 độ, cho nên bóng mới bị lệch. . . . . . Biết không? Phải vung đủ khoảng cách này. . . . . .”

“A ồ!” Đường Khả Hinh nghe vậy, thì ra là nguyên nhân này, cô lại hít sâu một hơi, cắn chặt môi dưới, tay cầm gậy golf, nhẹ nhàng đong đưa qua lại, nhớ lời của Tào Anh Kiệt, mở trừng hai mắt, lập tức vung gậy golf lên, muốn xoay tròn 480 độ, nhưng mới xoay hơn phân nửa vòng tròn, ô một tiếng, vung gậy golf lên, vèo một tiếng, bóng bay về phía trước đi ra ngoài, quả bóng nhanh chóng bay qua rừng cây nhỏ, bay qua nóc tòa nhà hình tròn, xoay một vòng tròn xinh đẹp, sau đó quả bóng nhanh chóng quét qua trước mặt mọi người, cốp một tiếng, đánh vỡ ly trà sâm trong tay Tưởng Thiên Lỗi! !

Lần này Tưởng Thiên Lỗi thật sự sợ ngây người, tay trống không, không thể tin nổi nhìn về phía Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh cũng không thể tin được nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhìn lại cái ly bị đánh vỡ trong tay anh và quả bóng một cái. . . . . .

“Cô. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cắn răng, nghiến vang lên tiếng lách cách, nói: “Kiếp trước cô và tôi có thù oán đúng không? Cô hận tôi như vậy sao? Cô cố ý phải không?”

Đôi chân Đường Khả Hinh mềm nhũn, lại quỳ xuống đất, cầu xin tha, khóc nói: “Tôi không phải cố ý. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi tức giận phừng phừng vội vàng đứng lên, hận muốn thả Osica ra ngoài, cắn chết cô gái không nhận biết phương hướng này!

Lúc này Trang Hạo Nhiên đè lồng ngực chạy đến, cười đến mắt cũng không nhìn thấy đường, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, giống như một đôi vợ chồng hoạn nạn có nhau, ôm nhau nói: “Cô làm tôi sợ muốn chết! Tôi còn tưởng rằng tôi không nhìn thấy cô nữa. . . . . .”

Đường Khả Hinh vừa vỗ sau lưng Trang Hạo Nhiên, ánh mắt đáng thương vừa nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

“Lúc nảy cô đánh quả cầu về phía kia hàng cờ trắng nhỏ hả ?” Trang Hạo Nhiên thật kích động nắm chặt bả vai Đường Khả Hinh, hỏi!

Đường Khả Hinh không dám nói lời nào, chỉ rất ủy khuất nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên sững sờ, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy ly trà sâm tan vỡ, còn Tưởng Thiên Lỗi tức giận đùng đùng, anh ồ một tiếng, kêu lên: “Mạnh như vậy sao?”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức đi tới, giống như vặn một con gà, nhấc Đường Khả Hinh lên, tức giận hỏi: “Nói! Có phải cô cố ý hay không!”

Đường Khả Hinh rất đáng thương co rúm người, lắc đầu một cái!

Trang Hạo Nhiên rất hả hê muốn đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra!

“Cút!” Tưởng Thiên Lỗi rất tức giận nói!

“Ôi chao! ! Anh đừng tức giận mà!” Trang Hạo Nhiên lại ngăn ở trước mặt của Đường Khả Hinh, vẻ mặt vẫn cười thật vui vẻ nói: “Anh nhìn đi, bộ dáng cô ấy vô tội đáng thương, làm sao anh có thể xuống tay?”

“Tôi nghi ngờ hai người các người thông đồng để chỉnh tôi.” Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận nói!

Đường Khả Hinh thật đáng thương khóc nói: “Tôi không có kỹ thuật đó. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng nhìn Đường Khả Hinh, lại muốn mắng chửi người, nhưng Trang Hạo Nhiên lập tức ôi một tiếng, nhìn cái trán của Tưởng Thiên Lỗi bị thương nói: “Trời ạ! Anh nhìn cái trán một chút đi, bị thương rồi, đánh mạnh quá! Người đâu!”

“Vâng . . . . .” Đông Anh vội vàng đáp lời!

“Mau lấy thuốc bôi cho Tổng Giám đốc Tưởng!” Trang Hạo Nhiên nói.

“Vâng . . . . .” Đông Anh đáp xong, lập tức đi về phía chỗ ngồi của Tưởng Thiên Lỗi, thấy đồng nghiệp Câu lạc bộ đã đem cái hòm thuốc để lên bàn, cô vội vã cầm lên, xoay người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn rất tức giận đứng tại chỗ!

Đông Anh lập tức nhìn về phía Đường Khả Hinh nháy mắt!

Đường Khả Hinh thấy ánh mắt Đông Anh, liền có chút hiểu rõ, thật đáng thương đi tới trước mặt cô, nhận lấy cái hòm thuốc, trở lại trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, liếc về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng lạnh lùng nhìn cô!

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cúi đầu, nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Anh ngồi xuống đi. . . . . . Tôi bôi thuốc cho anh. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi lại không có để ý tới cô, vẫn lạnh lùng xoay người, ngồi tại chỗ!

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, cẩn thận tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng ngồi xuống, nghiêng mặt nhìn trán của anh, thật sự sưng lên rất đỏ, cô ngượng ngùng nhìn anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cũng không còn tức giận nữa, nhìn cô.

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, khẽ mỉm cười, cầm gậy golf lên, cùng bọn Lâm Sở Nhai chơi bóng.

Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nhàng nói: “Tôi bôi thuốc cho anh. . . . . .”

Giọng nói thật dịu dàng.

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt một cái, cũng không lên tiếng.

Đường Khả Hinh mới vừa muốn mở nắp chai thuốc sát trùng, lại phát hiện nơi cổ tay phải của anh bị thủy tinh cắt một miệng nhỏ, cô khẽ kêu một tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng kêu, liền quay đầu nhìn về phía cô.

Ánh mắt Đường Khả Hinh hơi lộ ra đau lòng, lấy nước sát trùng trong cái hòm thuốc, mở nắp, lấy bông băng, thấm nước sát trùng, nâng nhẹ tay của anh, đặt trên ghế, thấm bông băng vào vết thương của anh, nhìn miệng vết thương sủi bọt màu trắng, cô lập tức cúi xuống thổi nhẹ lên miệng vết thương. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn cô.

Đường Khả Hinh chăm chú nhìn bọt thuốc tan đi, mới lấy băng keo, nhẹ nhàng xé ra, ngón tay thật dịu dàng chạm vào lòng bàn tay của anh, nhẹ nhàng dán băng keo trong suốt vào trên bàn tay anh, lại đưa ra ngón trỏ đè nhẹ.

Tưởng Thiên Lỗi yên lặng nhìn ánh mắt cô rất chăm chú, lấp lánh ánh sáng dịu dàng, trong lòng dâng lên xúc động. . . . . .

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong suốt nhìn anh.

Anh quay đầu đi.

Đường Khả Hinh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bôi thuốc sát trùng, cầm thuốc, nhìn khuôn mặt kiên nghị của anh, dịu dàng nói: “Bôi thuốc một chút nhé. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhúc nhích.