Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1249: Xin lỗi




Editor: Hien Eliza

Sau buổi trưa, ánh nắng hoàng hôn dần dần chiếu rọi đến bên giường bệnh trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Đường Khả Hinh trên người vẫn mặc quần áo của đêm qua, gương mặt cô lộ ra một chút mệt mỏi đi tới bên cạnh giường bệnh. Đôi mắt cô run rẩy ánh lên chút nước mắt, nhìn thật sâu về phía thần sắc tiều tụy của cha đang nằm ở trên giường bệnh. Đôi mắt già nua của ông khép chặt, lồng ngực di động theo nhịp thở hổn hển, biểu hiện rằng ông đang ngủ rất say… Cô cứ như vậy nhìn thật sâu về phía cha đang trầm trầm say ngủ, cảm nhận được sự tồn tại của ông qua từng hơi thở, cô không thể kìm hãm được mỉm cười, nước mắt rơi xuống...

Mặc dù cha được đặc biệt cho phép đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng ông vẫn phải dựa theo quy định, tay trái vẫn bị còng lại ở song chắn mép giường bệnh, lộ ra một đoạn da bị tổn hại… Đường Khả Hinh đau lòng cùng dịu dàng đưa hai tay ra khẽ vuốt đoạn cổ tay bị còng của cha, ngón tay nhẹ nhàng đau lòng lướt qua chỗ bị sưng lên. Nước mắt cô từng giọt không ngừng rơi xuống nhưng cô lại nhanh chóng hít mũi một cái, đưa tay lên run run rẩy rẩy lau đi nước mắt trên mặt, cố gắng kiềm chế đáy lòng đau đớn cùng khó chịu. Sau đó cô cúi đầu thật sâu, nhìn về phía cổ tay già nua kia của cha, nhớ tới hồi bé cha dắt tay mình, ngắm nhìn mình rồi khuôn mặt lộ ra nụ cười từ ái, tay của cha thật sự ấm áp...

“Cha... Cha ơi...” Đáy lòng Đường Khả Hinh đối với cha vĩnh viễn kính trọng hết lòng cùng yêu thương vô hạn. Sau khi cô nhẹ nhàng gọi nhỏ ông, cô từ từ cúi đầu xuống để cho hơi ấm trên mặt của mình nhẹ nhàng sát vào tay kia đang mang còng tay lạnh như băng, u uất mà nghẹn ngào rơi lệ nói: “Cha...Con yêu người...Con yêu người... Hy vọng người có thể sống vĩnh viễn, mỗi ngày...một lần nghe con nói...Con yêu cha...”

Cô gái này nhớ tới mới vừa rồi cha bị đưa vào phòng cấp cứu, thời điểm bác sĩ nói cha mình vẫn còn sống, cô thật sự cảm ơn trời đất... Cô chăm chú vuốt ve bàn tay kén tằm già nua vừa dày vừa nặng của cha, sau đó nhẹ nhàng thổn thức...

Cửa phòng bệnh trong nháy mắt bị đẩy ra.

Nét mặt Lý Tú Dung bộc lộ sự run rẩy, đôi mắt bà run run ánh lên nước mắt, khẩn trương đau lòng nhìn về phía chồng mình đang thoi thóp nằm trên giường bệnh, thống khổ nhắm chặt đôi mắt già nua lại. Bà khóc lóc nhào vội tới, nhào tới bên cạnh chồng đang ngủ say, ngửa mặt rơi lệ khóc nói:

“Tôi cho rằng khi ông đưa ra cái quyết định này, trong lòng ông đã kiên quyết không thể lay chuyển. Lúc ấy tôi đã quỳ xuống đất, cứ như vậy khóc lóc van xin ông, ông vẫn làm như thờ ơ. Nếu ông đã lựa chọn con đường này thì ít nhất bất kể điều gì ông vẫn phải tiếp tục bước tiếp đi chứ, cần gì phải bởi một câu hai câu nóng giận của tôi mà đi tìm cái chết hả.... Nếu quả thật ông muốn chuộc tội, ít nhất ông phải sống để cho tôi mắng mỏ ông chứ. Nhiều năm vợ chồng như vậy rồi chẳng lẽ ông còn không hiểu tôi sao? Người trở lại lén nếm trộm nho là tôi, người điều tra sự kiện rượu nho là tôi, người không dám gặp con gái là tôi, tất cả đều là tôi, ông không có có lỗi gì với con gái. Qua nhiều năm như vậy, tôi cũng không đến thăm ông, bởi vì tôi biết ông sẽ áy náy, nếu ông gặp sẽ không tiếp tục bước tiếp được. Nếu chúng ta đều lựa chọn con đường như vậy thì bất kể điều gì cùng nhau nhẫn tâm tiếp túc đi tiếp chứ!”

Mẹ! “ Đường Khả Hinh khóc lóc nhìn về phía mẹ

Lý Tú Dung khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, đau lòng nhào vào trong ngực chồng, vừa rơi lệ vừa khóc nói: “Chồng ơi, thời điểm lúc ông đưa ra cái quyết định này, tôi đã ủng hộ ông, tôi thật sự ủng hộ ông... Nếu như không phải thì tôi sẽ không chịu đựng chân tướng này trong im lặng qua nhiều năm như vậy...”

Đôi mắt Đường Khả Hinh mờ mịt rơi nước mắt, đầu tiên là đưa mắt nhìn cha đang ngủ say, sau đó lo lắng mờ mịt nhìn về phía tiếng khóc thất thanh của mẹ, không khỏi cảm thấy đau đớn. Vừa nghẹn ngào vừa rơi nước mắt hỏi: “Mẹ, mẹ mới vừa rồi nói chân tướng cái gì? Chân tướng điều gì? Nói cho con biết rốt cuộc qua nhiều năm như vậy đã xảy ra chuyện gì? Hãy nói cho con!”

Hai tay Lý Tú Dung vây chặt quanh thân thể hôn mê của chồng, nhưng bà ngẩng đầu lên, nhìn về phía con gái khóc lóc, nghẹn ngào đau lòng nói: “Khả hinh à...Con có một người cha vĩ đại nhất trên thế giới, tất cả những điều này có lẽ đối với con không công bằng, đối với gia đình chúng ta cũng không công bằng, nhưng cha con đã đúng... Ít nhất đối với vô số người ở Hoàn Cầu, cha con đã đúng”

“Mẹ………….. “ Đường Khả Hinh khẩn trương khóc nức nở nhìn về phía mẹ, nhanh chóng rơi nước mắt, nghẹn ngào hỏi: “Mẹ rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Cha đã làm chuyện gì? Cha rốt cuộc đã làm cái chuyện gì?”

Lý Tú Dung nói không lên lời, chỉ mặt nhào vào trong ngực chồng, thất thanh đau đớn khóc nấc lên...”Chí Long chồng tôi... Tôi thật xin lỗi ông! Tôi không nên nói ông như vậy! Chỉ cần ông sống lại, cho dù chúng ta ngăn cách qua song sắt, tôi cũng vẫn chấp nhận, chồng ơi...”

Một loạt tiếng khóc thắm thiết bi thương, nghiền nát nhân tính, nghiền nát hy vọng, nghiền nát tất cả mọi thứ.

Đường Chí Long vẫn nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp thống khổ ngủ thật say. Nhưng khuôn mặt ông già nua tràn đầy nếp nhăn, che giấu từ sự tha thứ đến hoài bão của ông, hy sinh hiến dâng nhân tính... Thời điểm lá thư này theo ông vào tù, giống như một cọng lông hồng, nhẹ nhàng bay đến bầu trời xanh thẳm... Chủ tịch Tưởng, Chí Long bởi vì mắc phải sai lầm không thể nào tha thứ, một lần nữa bất lực tòng tâm chứng kiến tương lai Hoàn Cầu thịnh vượng năng động như rồng bay hổ gầm, ngài đã từng nói qua, không nói chuyện quy thiên... Đây là bản thân Chí Long tôi đối với ngài sùng kính nhất, một mình gánh vác hy vọng nặng nề của tập đoàn cùng tương lai của hàng triệu nhân viên. Chủ tịch Tưởng, rõ ràng ngài có thể từ trên trời xuống dưới đất chiếu rọi khắp mọi nơi nhưng lại không nói đến chuyện quy thiên... Cho nên việc hy sinh cùng hiến cống của ông bất quá cũng chỉ là một ý tưởng chớp nhoáng, không quan tâm đến công lao vĩ đại. Cho nên vì Hoàn Cầu, Chí Long ông có thể làm tất cả mọi thứ, không oán thán không hối hận, chẳng qua là đối với đứa bé Hạo Nhiên kia, ông cảm thấy hổ thẹn trong lòng... Dẫu sao cuộc sống quan trọng nhất là sự cao thượng, sự thật rằng ông thỉnh cầu muốn dùng cả đời mình, rời đi cũng vì Hạo Nhiên để sáng tỏ sự thật này. Nhưng lại không nghĩ rằng ông bất ngờ bị hủy diệt trong một trận hỏa hoạn ở chỗ chủ tịch Tưởng, vì đứa bé Hạo Nhiên kia, vì lòng tự trọng cuối cùng của bản thân, ông đã mời ngài cùng hai nhà Tưởng Trang nhất định phải giấu giếm tội lỗi cuối cùng của cuộc đời mình, hãy để cho người cha nuôi của con theo một làn khói bay đi...

Một chiếc xe thể thao Ferrari màu đen, thắng gấp ở trước cổng bệnh viện.

Trang Hạo Nhiên không thèm đếm xỉa đến cái nhìn chằm chằm của Lãnh Mặc Hàn, vẻ mặt chính anh đang run rẩy, nhào xuống từ chỗ ngồi kế bên tài xế, nhưng bởi vì đứng không vững, cả người anh té ngã xuống mặt đất lạnh như băng.

“Lão đại” Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành nhào tới, đau lòng đỡ lấy anh.

Nhưng lúc này vẻ mặt Trang Hạo Nhiên run rẩy, đôi mắt run run ứa nước mắt, tất cả khí lực hỗn tạp toàn thân đều bị chân tướng sự thật rút sạch. Nhưng anh vẫn nặng nề thở hổn hển, tay nắm chặc Tô Lạc Hoành đến mức gân xanh muốn nổ tung, tinh thần ẩn nhẫn đau đớn đến hít thở khó khăn, anh lảo đảo lao thẳng vào bên trong bệnh viện.

“Xoảng!” Hai tách trà nóng hổi, nặng nề rơi xuống vỡ nát trên mặt đất. Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ đang ngồi ở trong phòng viện trưởng, trong nháy mắt cực kỳ khiếp sợ đứng lên, nhìn về phía Tiêu Đồng tức giận kêu lên: “Cô nói cái gì? Cô nói lại một lần nữa.”

Hai mắt Tiêu Đồng tràn đầy nước mắt, khóc lóc cùng hơi thở đứt quãng nhanh chóng kêu lên: “Mới vừa rồi... Mới vừa rồi Thục Dao gọi điện thoại tới...... Tổng giám đốc là hung thủ phóng hỏa năm đó, chủ tịch Đường vì Tổng giám đốc đã gánh tội thay nên mới bị bắt vào tù.”

Tưởng Vĩ Quốc nghe những lời này xong, đôi mắt ông chợt lóe lên dữ dội, vẻ mặt ông thống khổ run rẩy cùng không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt không nói lên lời...

Trang Tĩnh Vũ trong nháy mắt đưa tay lên, nặng nề đè chặt trái tim mình, vẻ mặt ông lộ ra sự thống khổ cùng kích động...

“Chủ tịch “Tiêu Đồng khóc lóc bổ nhào về phía Trang Tĩnh Vũ, khẩn trương kêu lên.

“Không cần để ý đến ta... Hạo Nhiên... Hạo Nhiên đâu rồi?” Trang Tĩnh Vũ nặng nề đặt tay ghìm chặt ngực mình, thống khổ nghẹn ngào hỏi.

“Đoán chừng bây giờ đã đến bệnh viện.” Tiêu Đồng lập tức trả lời.

“Nhanh! Nhanh! Nhanh đi đến đó xem một chút! “ Trang Tĩnh Vũ không nói nhiều, liền đồng thời cùng Tưởng Vĩ Quốc đang khiếp sợ đi ra ngoài.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên kích động run rẩy cùng mờ mịt thống khổ, đôi mắt xốc xếch nước mắt, toàn bộ thế giới đều trống rỗng. Tay vừa chống đỡ trên mặt tường trắng như tuyết, vừa loạng choạng đi về phía trước, run run rẩy rẩy nhớ tới nụ cười từ ái kia của cha nuôi đã cả đời vì mình, còn có những điều đếm không xuể dạy bảo cùng thương yêu luyến tiếc. Trong nháy mắt, trong đôi mắt anh nước mắt nhanh chóng lăn dài rơi xuống, cả người lảo đảo nhào tới trước cửa phòng bệnh, cả người không trải qua sự cho phép cảnh sát, cũng đã té ngã xuống mặt đất lạnh như băng.

“Hạo Nhiên…….. “ Đôi mắt Đường Khả Hinh chấn động rơi nước mắt, đau lòng gọi to từ xa đi tới, muốn đỡ Trang Hạo Nhiên dậy...

Tưởng Vĩ Quốc cùng Tang Tĩnh Vũ lúc này cũng nhào vào phòng bệnh. Đầu tiên hai người khiếp sợ cùng đau lòng nhìn về phía bóng dáng Trang Hạo Nhiên đang thống khổ rơi lệ, sau đó ngẩng đầu lên, kìm nén nhìn vào bên trong Đường Chí Long đang ngủ mê mệt, rồi cả hai cùng đồng thời đau lòng áy náy kêu lên: “Chí Long... Chí Long...”

Trang Hạo Nhiên khẽ đẩy nhẹ tay Đường Khả Hinh ra, rồi run run rẩy rẩy chống đỡ bò dậy, đôi chân vừa mới đặt mạnh trên mặt đất lại loạng choạng vô lực ngã xuống...Trên mặt anh run rẩy kìm nén nước mắt thống khổ tột cùng, nhớ tới chân tướng sự thật tàn nhẫn, anh tiếp tục như vậy cắn chặt hàm răng hai tay chống đỡ dọc theo mép giường sắt nặng nề đứng lên bò tới. Anh run rẩy đứng ở bên giường bệnh, cứ thế sâu nặng cùng đau lòng nhìn về phía con người Đường Chí Long vẫn như vậy tang thương tiều tụy nằm ở trên giường bệnh, nhắm chặt hai mắt tựa hồ tiết lộ không oán thán không hối hận vì đã hy sinh và cống hiến... Người đàn ông này cứ như vậy nhìn thật sâu về người cha nuôi kia, trong lòng đau đớn tựa như máu thịt chia cách, trong nháy mắt cả người anh nặng trĩu quỳ xuống trước giường người cha nuôi này, cúi gằm nghẹn ngào cùng tiếng khóc nức nở kêu lên: “Cha nuôi……. “

Đây có lẽ đối với một số người khác trên thế giới này chính là âm thanh êm tai nhất...

Đường Chí Long đang mơ màng nằm ở trên giường bệnh, nghe thấy có người như vậy nặng nề nghẹn ngào gọi mình, hiệu quả thuốc dần dần ngấm hết, đôi mắt ông run rẩy mở ra, theo âm thanh biến mất kia hơi quay mặt sang, có thể nhìn thấy cả người Trang Hạo Nhiên đã quỳ xuống trước mặt mình, cứ thế đang ăn năn hối hận rơi nước mắt… Mặt ông hơi giật mình, nhìn về phía đứa bé đang khóc này, đôi mắt ông cũng run rẩy ứa nước mắt, thanh âm nghẹn ngào nơi cổ họng, sâu kín khàn khàn gọi: “Hạo Nhiên...Con thế nào rồi...”

Lúc này, Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hoành và mọi người đã đi tới, Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi cùng những người khác cũng đang ở giữa đường như bay chạy tới… Lúc này Đường Khả Hinh rơi lệ đứng ở trước mặt của mọi người, nhìn vẻ mặt mọi người ẩn nhẫn, cô không nhịn được đau lòng kêu lên: “Chuyện này là thế nào? Rốt cuộc là như thế nào?”

“Bốp” Trang Hạo Nhiên đè nén sự thống khổ trên mặt chính mình, đưa tay trái ra phẫn nộ vung cho mình một cái bạt tai.

“Hạo Nhiên...” Đường Chí Long nhìn anh như vậy, lập tức đau lòng kêu lên: “Con...”

“Bốp” Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt lại vươn tay phải ra, hướng lên trên mặt mình tức giận vung một cái bạt tai, nước mắt rơi xuống, nhưng anh lại tiếp tục vươn tay trái tay phải ra tức giận liên tục vung mười mấy bạt tai lên mặt mình. Anh tự đánh cho mình một trận bạt tai nổ vang chan chát, trên mặt đau rát, hận không thể chết luôn, khóc nức nở kiềm chế rơi nước mắt nói:

“Kim không đâm thịt, không biết thịt đau. Cha yêu thương con