Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1132: Quy tắc ngầm




Edit: Hương Giang

Sáng sớm!

Tia nắng ban mai vẫn say ngủ, bầu trời vẫn như cũ một mảnh màu lam ôn nhu, mây mù quanh quẩn, kéo dài vào sâu núi rừng, ở nơi vắng vẻ cách đó không xa thâm tình canh gác…

Vườn nho, mênh mông vô bờ, ánh lên sức sống căng tràn, vì đêm qua mưa hơi to nên nho cũng bị ảnh hưởng phần nào, Chu Trường Dũng liền bảo công nhân không được ngắt, ban ngày ánh nắng chiếu rọi, phải tùy vào thời tiết mà ngắt lại, cho nên trái cây đẹp đẽ kia, vẫn ngụ trên cành cây xanh biếc, từng giọt sương long lanh bướng bỉnh đậu lại trên quả… Suối nước nóng, sương mù lượn lờ vây quanh, đèn lồng đỏ to lúc này, lặng yên tắt, chỉ là lắc lư thân đen theo từng cơn gió nhỏ.

Cặp song sinh vẫn canh giữ bên ngoài suối nước nóng của Chu gia, không chút nào mệt mỏi cùng buông lơi, vừ nghe báo cáo từ máy bay trực thăng truyền đến, vừa nhìn về đường mòn phía trước, xuất hiện một thân ảnh, hai mắt các cô hơi híp lại, tức khắc nghiêm túc nhìn về phía người tới! Nguyên lai là hai người phụ nữ làm công ở Chu gia, vừa nói vừa cười cầm xạ hương nho, dọc theo đương mòn đi tới.

Cặp song sinh hơi thả lỏng biểu tình, mỉm cười nhìn về phía các cô.

“Chu gia bảo chúng tôi mang tới cho Đường tiểu thư và Trang tổng một chút quà mọn, những thứ này đều là thứ ngài ấy ăn hàng ngày, ngài nói sáng sớm ăn mấy quả nho, thần thanh khí sảng!” Hai người phụ nữ làm công, đưa hai giỏ trúc đựng nho cho cặp song sinh.

“A!” Tiểu Hà mỉm cười nhận lấy hai đĩa nho, cười nói: “Được! Cảm ơn Chu gia!”

Lúc này, Lâm Bạch Bạch mặc áo sơ mi trắng cùng quần đùi màu lam, đeo hòm thuốc của chú Phúc, trong miệng cắn một cây cỏ đuôi chó, chạy chạy nhảy nhảy dọc theo đường mòn đi xuống.

“Tiểu Bạch?” Cặp song sinh đã cực kỳ quen thuộc với Lâm Bạch Bạch, tươi cười gọi cô.

“A!” Lâm Bạch Bạch đeo hòm thuốc, cười đến vẻ mặt tươi mát nói với các cô: “Sao các cô còn đây a?”

“Là...” Tiểu Vi cười nói: “Đường tiểu thư chưa ngủ dậy, chúng tôi không dám đi vào.”

“Còn chưa tỉnh ngủ? Chú Phúc bảo tôi đến đây châm cứu cho cô ấy!” Lâm Bạch Bạch nghe lời này, mở trừng hai mắt, trực tiếp nhìn về phía hai cánh cửa đang đóng chặt!

Suối nước nóng bên trong nhà riêng!

Đèn lồng vẫn như cũ óng ánh màu đỏ hồng quyến rũ, trên cửa phòng vẫn đóng, rũ xuống chiếc chuông gió nhỏ, đón gió kêu leng keng leng keng, giữa hai cánh cửa khẽ mở lộ ra hình ảnh tấm màn che khẽ phiêu dật trong gió...

Áo ngủ nam màu xám, vứt bên giường, xuyên qua tấm màn che thỉnh thoảng còn thấy được bên trong, một thân thể xích lõa mềm mại nằm nghiêng, cô nghiêng mặt, mặt hồng hào như hoa đào, lông mi nhẹ rũ xuống, đầu gối lên gối đầu bông tớ mêm mại, tóc dài đen nhánh tùy ý xõa trên gối, hoặc trên vai, bởi vì bên dưới chiếu giường này là nước nóng ở sâu trong lòng đất được khơi lên, cho nên cô không hề cảm thấy lạnh mà vẫn ngọt ngào say ngủ…

Một thanh âm nam tính tràn đầy mị lực từ ngoài phòng truyền vào, rất nhẹ, dường như sợ hãi đánh thức ngiười trong phòng.

Đường Khả Hinh hơi nghiêng mặt, tay ôm vắt sang, hơi trầm thở dốc, muốn ôm lấy người bên cạnh lại thấy bên giường trống rỗng, người nọ đã rời đi tự bao giờ, trái tim bị đánh một phát, hơi bực bội từ trong cơn mê thức dậy, mắt chớp chớp rồi mở ra, nhìn thấy bên giường trống không, lại nghe thấy từ ngoài phòng truyền đến thanh âm…

“Chuyển hết tất cả dữ liệu về cược thi này hôm nay vào điện thoại của tôi... Đúng vậy... Hôm nay chưa biết là có trở về hay không, thế nhưng anh muốn chuyển báo cáo cho Tưởng tổng, hợp đồng, danh sách những vị giám khảo đợt này nhật định phải phải đưa cho tôi một bản.”

“Roạt...” Một loạt thanh âm của chăn nêm tơ tằm va chạm vào nhau… Đường Khả Hinh nhẹ chống tay xuống đệm tơ tằm hơi ngồi dậy, lộ ra chân dài gợi cảm trắng nõn, khuôn mặt ửng hồng của cô, hai tròng mắt hơi lóe ra, lại nghe thấy thanh âm của Trang Hạo Nhiên truyền đến từ bên ngoài, cô liền với tay tìm áo ngủ tơ tằm thêu hoa mẫu đơn, cẩn thận từng li từng tí mặc vào, lúc áo ngủ mềm mại lướt qua lưng, cô liền lặng yên buộc đai lưng lại, hất tóc dài ra khỏi cổ áo, từ sau màn che màu trắng đi ra, cô đứng trên sàn gỗ, thật nhẹ nhàng, chân trần từ từ đi tới sau cánh cửa yên lặng lắng nghe…

“Danh sách cũng có ai?” Trang Hạo Nhiên mặt bộc lộ một chút kinh ngạc, nắm di động, kìm lòng không được cao giọng hỏi.

Đường Khả Hinh xuất phát từ lòng hiếu kỳ, kìm lòng không được thân, nhỏ giọng lắng nghe...

“Đã xác định được, chính là...”

Đường Khả Hinh lại nghiêng mặt, trừng hai mắt như muốn đục thủng hai lỗ trên cảnh cửa để nghe tên của giám khảo mới, thế nhưng bên ngoài đột nhiên không có thanh âm, cô hơi nhíu mi tâm, khẽ cắn môi dưới, định ló đầu ra khỏi cánh cửa…

Phòng khác một cánh cửa, áp quá tới một mị lực thân ảnh.

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng thẳng hắc quần tây, cổ áo hơi tranh khai, lĩnh gian tam khỏa bạch kim nữu khấu, lóe ra tôn quý quang mang, kiên dừng ở hắn kiên nghị cằm, hắn hơi bộc lộ tổng tài khí thế, lại sâu tình mỉm cười nhìn về phía trước mặt cái kia mặc Mẫu Đơn váy ngủ nữ hài, gợi cảm ngọt nộn được giống như khỏa mê người trái cây, khoác cùng eo tóc dài, hơi lộ ra khêu gợi tuyết bột, song tay vịn hộp môn, vẫn như cũ nghĩ ló đầu xuất ngoại, nghe thi đấu kia điểm bí mật, kia tiểu bộ dáng...

Trang Hạo Nhiên kìm lòng không được phủ đầu cười.

Đường Khả Hinh như trước muốn ló đầu, tò mò nghe lén bí mật, thân thể càng lúc càng lộ ra, dự đoán người nọ đã đi, cô liền có điểm hờn dỗi, cùng người này làm một đêm, lại không chịu cho mình biết chút gì! Cô càng ngày càng đến gần cánh cửa muốn đi ra chỗ cánh cửa kia, lúc này y phục mềm mại hạ xuống, lộ ra bả vai khiêu gợi của cô như ẩn như hiện…

Trang Hạo Nhiên lại nhịn cười, ngẩng đầu, nhìn cái vật nhỏ này...

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cực kỳ cẩn thân nhích từng bước khẽ mở của định lặng lẽ đến gần, ai ngờ chân mới bước ra, cả người đột nhiên bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, cô sợ đến quát to một tiếng, vô ý thức ôm lây cổ người này, lại la hoảng lên, hỏi: “Ai?”

Trang Hạo Nhiên cố ý giả vờ xuất ra khí thế tổng giám đốc, ôm ngang cái vật nhỏ này, nhìn về phía sắc đẹp khuynh thành, làm lòng người say đắm của cô, môi hồng như hoa đào, đệ đệ của anh sôi nổi đứng thẳng lên, tròng mắt chợt lóe, tức khắc nhanh chóng hơi hiển nghiêm túc nói: “Em dám nghe trộm anh cùng với giám khảo nói chuyện! Trái với quy tắc, lập tức tước quyền thi đấu!!”

Đường Khả Hinh kinh hồn, lại ôm cổ người này, khoa trương kêu lên: “Em không muốn như vậy! Cái gì em cũng không có nghe được! Còn lâu em mới bỏ cuộc!”

“Lập tức rời khỏi cuộc thi!” Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt cô vào trong ngực, sau đó cúi đầu, hai tròng mắt chợt lóe, nhìn về phía bộ dáng phấn nộn của cô, nhịn cười, lại thâm tình nói: “Sau đó... Làm bà xã của anh!! Chúng ta ở tại nơi đây lý cử hành hôn lễ! Trời đất làm chứng! Anh Trang Hạo Nhiên yêu Đường Khả Hinh đời đời kiếp kiếp, đến chết không thay đổi!”

“.........” Đường Khả Hinh nghe những lời này, ôn nhu cười.

“Anh là nói sự thật...” Trang Hạo Nhiên ôn nhu ôm mỹ nhan làm lòng người rung động này vào lòng, cúi đầu, lấy trán mình chạm nhẹ vào trán cô, khẽ hôn chóp mũi của cô, mới thâm tình khàn khàn nói: “Tối hôm qua, ở trên giường, mỗi tấc da tấc thịt của em thật làm cho anh phát điên! Bà xã, sau khi thi đấu xong gả cho anh đi! Anh muốn mỗi ngày thượng em!”

“Phốc!” Đường Khả Hinh nhịn không được ôn nhu cười, lúc này mới vươn hai tay, hơi lộ ra bộ dáng điểm hờn dỗi, đảo hai tròng mắt bướng bỉnh, lại ngọt như mật nói: “Vậy anh nói cho em biết, giám khảo cảu hai cuộc thi đấu, người có thể làm cho anh ngạc nhiên, là ai?”

Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt chợt lóe, nhịn cười, nhìn về phía cô.

“Nói cho em biết đi mà?” Đường Khả Hinh lại bướng bỉnh ngọt như mật nói.

“Em thực sự muốn biết?” Trang Hạo Nhiên lại cúi đầu, mị lực vô hạn nhìn về phía cô bé này, cưng chiều hỏi.

“Vâng!” Đường Khả Hinh có chút tin!

“Được! Anh cho em biết!” Trang Hạo Nhiên chậm rãi ôm thân thể xích lõa mềm mại của cô lên giường, sau khi thân thể hai người biến mất sau tấm màn che, Trang Hạo Nhiên tức khắc áp Đường Khả Hinh ở trên giường, phủ phía dưới, tình cảm tràn đầy, thân thể lại dâng lên sóng triều kích tình hôn lên của đôi môi ngọt ngào của cô, nhẹ tay xoa nắn đôi gò hồng mềm mại...

“Ngô...” Đường Khả Hinh đón lấy nụ hôn như có ma lực của anh, thân thể tức khắc rơi vào sóng triều của anh, đôi chân kìm không được khẽ nâng...

Hắn biên hôn nàng, trong tay quấy nhiễu khởi Mẫu Đơn của nàng váy ngủ, dò vào đôi chân gian...

“Ngô... Hạo Nhiên...” Đường Khả Hinh kích động đón nụ hôn của anh, hai tay đỡ bờ vai của anh, ngượng ngùng muốn nhắc nhở anh, hiện tại đã là sáng sớm, cô sợ mấy người Nhã Tuệ nhìn thấy…

Trang Hạo Nhiên lại say, khẽ liếm khớp hàm cùng dái tai của cô, tay lặng lẽ chuyển dời vào giữ hai chân cô, vuốt ve khe suối ẩm nóng, kích động mà gợi cảm khàn khàn nói: “Nếu như em đáp ứng anh, anh sẽ nói cho em biết!”

“Em mới không tin anh...” Đường Khả Hinh mặt đỏ bừng, lại thấy ngón tay của anh chạm vào nơi tư mật giữa hai chân mình, gợi lên kích thích như có dòng nước ấm liên tục lưu chuyển.

“Thực sự...” Trang Hạo Nhiên lại trêu đùa cười, biên mở ra môi mỏng, hôn lên mặt cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, tay tiếp tục vuốt ve nơi tư mật giữa hai chân cô, nơi mềm mại kia thực làm người ta kích động dôi trào, anh trầm giọng khàn khàn hỏi: “Tối hôm qua... Làm đau em sao?”

Đường Khả Hinh hiểu ý tứ của anh, mặt đỏ bừng.

Trang Hạo Nhiên yêu chết bộ dáng này của cô, hai tròng mắt chợt lóe, lộ ra dục vọng, lại cúi đầu, ở bên tai của cô, lặng lẽ nói nói: “Có muốn anh yêu thương nó một chút không? Coi như là bồi thường…”

Đường Khả Hinh tim nhảy bang bang, một dong nước giữa hai chân cô lặng lẽ chảy ra, ngọt như mật, trên mặt cô lộ ra biểu tình xấu hổ, dục cự còn nghênh...

***

“Đã đến giờ châm cứu rồi!” Lâm Bạch Bạch mang vẻ nghiêm túc của một người bác sĩ, nói với cặp song sinh!!