Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1007: Tuyệt đối




Hoàng hôn!

Nhà trọ màu trắng!

Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao trắng, chải tóc 2 bím, như học sinh tiểu học vậy, ngồi ở trước bàn đọc sách căn phòng này, đối mặt với một đống tư liệu, tay cô cầm bút máy, trợn mắt, nhìn một đống chữ viết của mình, vừa thật giống như có tâm sự nặng nề cắn đầu bút, trong đầu càng không ngừng nghĩ tới ghi chép có liên quan nước Pháp, ngay cả khu địa thế, cùng với cấu tạo và tính chất của đất đai, nhưng mặc kệ thế nào, chính là không coi nổi!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Đường Khả Hinh vẫn phiền não, nghiêm túc nhìn lên đống tài liệu trước mắt.

Lúc này Thi Ngữ, cẩn thận từng li từng tí bưng hoa trà đã được ngâm tốt, đi vào, nhìn Đường Khả Hinh đang ngồi ở nơi đó, vùi đầu mệt mỏi xem tài liệu, liền có chút đau lòng nói: “Đường tiểu thư, không bằng nghỉ ngơi trước, rồi lại xem...... Cô đã nhìn mấy giờ liền rồi......”

Đường Khả Hinh nhất thời ngẩng đầu lên, giật mình nhìn về phía Thi Ngữ, kinh ngạc kêu lên: “Mấy giờ rồi hả? Toi đã lãng phí mấy giờ rồi hả? Nhưng tôi..tôi......

Cô thật khẩn trương ôm lấy cuốn tài liệu còn dày hơn so với sách giáo khoa, nói: “Cư nhiên mới nhìn đã tới một phần ba!! cuộc thi như thế nào nhỉ? Không để ý tới anh nữa!”

Cô gái này, noia xong, liền lấy thêm bút máy, bắt đầu nghiêm túc chuyên chú đọc sách. Tiên nhi đang cầm khay, nhất thời có chút tò mò nhìn về phía bộ dáng giống như phiền não. Đường Khả Hinh, liền có chút nghi ngờ hỏi: “Đường tiểu thư, cô có chuyện gì không? Có phải hay không đói bụng rồi?”

Lạc Lạc liền quay đầu, nhìn về phía Tiên nhi, trực tiếp cảm thấy cô áy ngốc cau mày, nói: “Điều này sao có thể? Đường tiểu thư buổi trưa hôm nay vẫn cùng Tưởng Nhị thiếu gia, ăn một con đường thức ăn ngon, đây là người địa cầu ai cũng biết chuyện, cô làm sao có thể đói bụng?”

Đường Khả Hinh nghe lời này, bất đắc dĩ cầm quyển sách, ngẩng đầu lên nhìn họ. ThiNgữ có chứt nghiêm mặt xoay người, nhìn về phía họ khiển trách vừa nói: “Xảy ra chuyện gì!! Đường tiểu thư ở nơi đó ăn cơm, cùng ai ở chung một chỗ ăn cơm, ăn đủ no không no quan các cô chuyện gì!! Các cô chỉ cần phụ trách cẩn thận hầu hạ là được!!”

Lạc Lạc cùng Tiên nhi lúc này mới phát hiện im lặng đỏ mặt cúi đầu, không dám lên tiếng.

Đường Khả Hinh không nói cười khổ nhìn về phía họ, chắc là Bồ Tát cảm giác mình có tế bào hài hước không đủ, phái hai kẻ dở hơi tới cứu mình, cô nặng nề thở dài một cái, liền lại cúi đầu không lên tiếng nhìn tài liệu phía trước, nhìn một chút, không khỏi lại nghĩ tới mình hôm nay cùng Tưởng Văn Phong đi dạo phố thức ăn ngon, hình quả thật có chút thân mật, đôi mắt của cô lưu chuyển, suy nghĩ một chút, liền trong nháy mắt cầm điện thoại di động bên cạnh, lại nhanh chóng bấm điện thoại của Trang Hạo Nhiên, nắm thật chặt, ngưng mặt khẩn trương nghe.....

Tiếng chuông bên kia vẫn dễ nghe mà vang lên, nhưng không người nào nghe được!! Lồng ngực của cô phập phòng, không biết nên làm sao làm sao đây mới phải!

“Người này rốt cuộc tại sao còn không nghe điện thoại? Là điếc câm hay đứt tay?” Cô cầm điện thoại, caọ to thanh nhãđứng lên!! Thi Ngữ, còn có Tiên nhi, ba người nhất thời đứng ở nơi đó cũng không lên tiếng.

Đường Khả Hinh thở dài, lại cau mày nhìn chòng chọc màn hình điện thoại tối đen kia, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng lên, lập tức nữa để điện thoại di động xuống, nhanh chóng bấm một mã số!!

Phòng hội nghị!

Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi hai người ngồi ở vị trí tổng giám đốc, cùng nhau nghiêm túc ngẩng đầu, ngưng nhìn về bên trỏng flat screen TV, công bố dưới nước quán rượu kỳ thứ ba tiến triển, Tiêu Đồng chờ chúng thư ký, mọi người cũng bận rộn như vậy ngồi ở thủ nói trước máy vi tính, nhanh chóng hoạt động ngón tay, gõ bàn gõ, ghi chép hội nghị tư liệu, bởi vì Trang Hạo Nhiên từ trước đến giờ họp xong đều có một thói quen, phải xem lại bản đó thôi.

Màn hình điện thoại di động liền sáng, khẽ chấn động.

Tiêu Đồng vừa gõ vừa liếc về phía điện thoại di động trên bàn, thấy hiển thị cuộc gọi đến là số của Đường Khả Hinh anh đang nghiêm túc ngẩng đầu lên, ngưng nhìn LCD trong trong tư liệu không lên tiếng cô tiếp tục trầm mặc gõ gõ, nhưng tay lại lặng lẽ cầm di động lên, nhẹ bấm nút nghe, hơi dựa người vào tường, nhẹ tay ngăn trở ống nói, nhẹ nhàng: “A lô?”

Rốt cuộc nghe điện thoại!!

Trong nháy mắt Đường Khả Hinh thật kích động cầm điện thoại di động, ngồi thẳng người, hơi hưng phấn gọi: “Tiêu Đồng? Trang Hạo Nhiên đâu? Tôi gọi điện thoại cho em ấy cả ngày, đều không có nghe, vội chết tôi!”

Tiêu Đồng cũng mặt lộ vẻ khó khăn, có chút đắng cười đất cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh ấy đang đi họp...... Hôm nay là khách sạn biển rất quan trọng tronghội nghị.”

Đường Khả Hinh khẩn trương kêu lên: “Còn đang họp?”

“Vâng!” Tiêu Đồng nữa nhỏ giọng nói. “Nhưng......”

Đường Khả Hinh nhất thời lòng có điểm sợ, không nhịn được trái tim có chút níu chặt nói: “Coi như đi họp, cũng có giữa trận lúc nghỉ ngơi chứ? Tôi chờ cha xong cam canh ngửi như vậy thông điện thoại, phát nhiều tin nhắn, anh một lần cũng không có trở về với em!!”

“Cô thông cảm nhắt......” Tiêu Đồng nghe lời này, cũng biết hai người bọn họ cá đang nháo kỳ cục, nhưng lại không tiện nói gì, liền chỉ phải lại có chút khẩn trương dưới đất thấp giải thích rõ nói: “Hôm nay thật rất bận......”

Đường Khả Hinh biết đó là lấy cớ, cô liền tức giận nện xuống điện thoại di động, liền nghiêm mặt, ngồi tại chỗ, thở gấp lồng ngực phập phòng còn hơi thở, chừng mà nghĩ người này thật nhỏ mọn, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho người khác, cô lần nữa nặng nề thở một hơi, theo bản năng đem điện thoại di động nhét vào tài liệu trong sách, làm gì lam, coi như tôi chưa nói gì đi!!Lấy hai bím tóc của cô ấy, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cùng gởi nhắn tin cho anh!!!

Mặt trời nhanh chóng xuống núi, đến gần mùa thu, cho nên trời tối thật tốt nhanh, không bao lâu, trăng sáng cũng đã sắp tim gan run sợ thăng lên rồi!!

Đường Khả Hinh mượn một chút ánh chiều quang lúc này, cầm điện thoại di động trên bàn lên, lúc này mới bị dọa đến sắc mặt có chút trắng bệch, đổ mồ hôi hột, thật sự không thể tin được mà nghĩ: có, có, nhất định là đang bận rộn? Từ giữa trưa điđến buổi tối? Điện thoại di động không khỏi theo như sáng wifi lên tin tức giải trí băng tần, cư nhiên thấy khách sạn Á Châu tối nay có một minh tinh đêm từ thiện bữa tiệc, khó trách Nhã Tuệ chưa có trở về!!

Hai mắt của cô trừng lớn, không khỏi nhớ lại Trang Hạo Nhiên mặc âu phục phong lưu biến thái, kéo vạt áo hoa, đứng ở trong sàn nhảy, cùng những nữ minh tinh kia tự nhiên đẹp trai nhẹ nhàng tung bay, trái tim của cô liền giống bị ngũ tạng lục phủ vặn chặt, cô chỉ cầm bút máy, càng nắm càng chặt, càng nắm càng chặt, cuối cùng suýt chút nữa thì vặn gảy rồi!!

“Không được!!”

Đường Khả Hinh hai tròng mắt liền sáng lên, trừng mắt về phía phía trước, lại tròng mắt hơi híp nói: “Tuyệt đối!! Không thể để chuyện này xảy ra!!”

Tiên nhi cùng Lạc Lạc chặn ở cửa, sợ đến trợn to tròng mắt, nhìn về phía Đường Khả Hinh la hoảng lên: “Đường tiểu thư, cô muốn làm gì?”

Đường Khả Hinh đang mặc quần áo thể thao màu trắng, quần đùi màu đen, chải tóc thắt bím hai bên, đội cái nón, tròng mắt hơi híp, nhìn về phía họ nói: “Các cô phải giúp tôi!! Giúp tôi từ nơi này đi ra ngoài!! Lão sư phái người ở bên ngoài giữ mấy trạm gác!Tôi nhất định phải đi gặp Trang Hạo Nhiên!! Nhìn anh một cái lập tức trở về! Xác định anh đang trong bữa tiệc thật tốt, lập tức trở về!!”

Lông mày của Tiên nhi cùng Lạc Lạc đã thành chữ bát (八)liền nhảy lên, bị dọa đến trái tim cũng bị vặn gảy rồi, con ngươi trừng lớn, kêu lên: “giúp cô đi ra ngoài?”

“Đúng!!” Đường Khả Hinh liền ngưng mặt hí mắt gật đầu.

Tiên nhi cùng Lạc Lạc nhất thời chân mềm nhũn, giống như một người Nhật Bản quỳ xuồn, bị doaj đến nước mắt nước mũi tèm lem khóc toáng lên, nghẹn ngào nói: “Đường tiểu thư, cô bỏ qua cho chúng ta đi!! Ngày hôm qua cô gặp chuyện không may, vẫn chưa tới 24h, chúng ta còn muốn lưu hai cái mạng về nhà gặp ba mẹ...... Không được đi ra ngoài!! Ngàn vạn lần không được đi ra ngoài!!Cô gặp chuyện không may, chúng tôi thật sự không sống nổi!”

Đường Khả Hinh ngây thơ đơn thuần nói: “Không có việc gì!!”

Tiên nhi cùng Lạc Lạc vừa nghe lời nói ngây thơ như cún này, lại rút khăn tay ra, sợ tới mức nức nở nghẹn ngào mà khóc…..