Người Tình Mê Người Của Tổng Tài Vô Tình

Chương 67: Chưa từng hẹn hò




 

Giang Ly còn chưa kịp trả lời, Tiêu Nghiễn Chi đã đi tới, thần sắc bình tĩnh đáp:

“Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi và cô ấy chưa từng hẹn hò!”

Nói xong, cuộc gọi video bị cắt đứt.

Giang Ly nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông vừa lướt qua điện thoại, mím môi.

Tiệc sinh nhật tối nay, có lẽ cô không nên đến nữa rồi.

Mặc dù không đến, nhưng thành ý vẫn phải có.

Giang Ly phân phó Tiểu Diệp, phái người đem quà tặng đã chuẩn bị trước đưa qua đó.

Sau đó lại lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn chúc mừng sinh nhật, sau khi chắc rằng nội dung tin nhắn đã ổn thì mới gửi đi.

Đoàn Dật Bác cũng không có truy vấn cô vì sao không tới.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Giang Ly.

Đoàn Dật Bác tính tình thẳng thắn, nhưng anh ta không phải kẻ ngốc. Thái độ của Tiêu Nghiễn Chi rõ ràng như vậy, nếu hắn còn cố ý để cho cô xuất hiện tại bữa tiệc, vậy thì vui vẻ của mọi người sẽ bị phá hỏng. Hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.

Cô không đáng.

"Chị Ly Ly, sao chị lại không đến chỗ Đoàn thiếu?"

Sau khi Tiểu Diệp sắp xếp xong, tò mò quay đầu từ ghế phụ hỏi Giang Ly:

"Đoàn thiếu gia có vẻ khá thích chị đó. Chị không đi, anh ấy sẽ không vui nhỉ."

Giang Ly xoa xoa huyệt thái dương, không trả lời.



Cô muốn nói Đoàn thiếu sở dĩ thích cô, tám chín phần mười là bởi vì mối quan hệ với Tiêu Nghiễn Chi.

Tin tưởng không bao lâu nữa, Tần Yểu Yểu cũng có thể cùng bọn họ trở nên hòa hợp.



Trong phòng riêng, Đoàn Dật Bác tâm tình vẫn có chút khó chịu. Thế nhưng Đoàn gia dù sao cũng trêu chọc không nổi Tiêu gia, tức giận cũng phải tự buồn bực, không thể phát tác lung tung.

Nhìn ra sắc mặt Đoàn Dật Bác không tốt, Tiêu Nghiễn Chi nhấp một ngụm rượu, lạnh nhạt nói: "Nhiều người tổ chức sinh nhật cho cậu như vậy, cậu còn bày ra mặt thối như vậy là đang bất mãn với ai? ”

Đoàn Dật Bác liếc mắt nhìn Tần Yểu Yểu vẫn đang cúi đầu, thanh âm khinh thường:

“Nghiễn Chi còn nhớ hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi vốn rất là vui vẻ.”

“Cuối cùng cậu lại mang them một đứa con gái đến ngồi đựt một chỗ, nói cũng không nói được một câu. Đây là có ý gì?”

Đoàn Dật Bác đã rất ẩn nhẫn, nhưng những gì anh ta nói vẫn đầy mùi thuốc súng, như đang muốn cãi nhau.

Những người tới đều là người quen, thấy tình thế không ổn liền vội vàng hòa giải:

“Được rồi, Đoạn thiếu, hôm nay là sinh nhật cậu. Đừng làm mất hứng.”

“Cậu đừng trách cô bé ít nói. Gái ngoan ngây thơ sẽ sợ người lạ mà. Quen rồi thì sẽ nói nhiều hơn thôi.”

“Nghiễn Chi cũng coi cậu là anh em. Chẳng phải vừa mới đổi bạn gái không phải đã liền dẫn đến cho cậu xem sao?”

Nghe thấy cụm từ "bạn gái", nhịp tim của Tần Yểu Yểu đột nhiên tăng nhanh, cô vô cớ nhìn Tiêu Nghiễn Chi, muốn xem anh sẽ có phản ứng gì.

Tiêu Nghiễn Chi đang nâng ly rượu lên giữa không trung, đột nhiên dừng lại một chút, giương mắt nhìn chằm chằm người vừa rồi nói ra câu nói kia.

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, người nọ có chút không được tự nhiên, xấu hổ gãi gãi đầu: “Nghiễn Chi, có phải tôi nói sai gì rồi không?”

Trầm mặc một lát, Tiêu Nghiễn Chi đưa ly rượu lên miệng, lạnh giọng thản nhiên hỏi: "Tôi từng có bạn gái sao?"



Người nọ lập tức hiểu ra, cười xin lỗi: “Đúng vậy, đúng vậy, là tôi bất cẩn. Không phải là mới đổi bạn gái, mà là dẫn bạn gái đến.”

Mọi người trong giới đều biết, trước kia Tiêu Nghiễn Chi đã từng nhiều lần mang Giang Ly theo cùng. Tuy rằng không có biểu thị rõ ràng mối quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng rất nhiều người cũng đã chấp nhận.

Hiện giờ thái độ này của Tiêu Nghiễn Chi, mọi người lập tức hiểu ra. Đối với Giang Ly lúc trước cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.

Còn với chuyện vừa rồi nói Tần Yểu Yểu là bạn gái anh, Tiêu Nghiễn Chi không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Nhưng thường thì thái độ như vậy, ở trong mắt mọi người tương đương với mặc định.

Tần Yểu Yểu ở bên cạnh tâm trạng vô cùng kích động, cô ôm chặt cánh tay của Tiêu Nghiễn Chi, toàn bộ thân thể đều muốn dán vào trong n.g.ự.c hắn.

“Làm sao vậy?” Tiêu Nghiễn Chi phát hiện có điểm khác thường, rũ mắt xuống hỏi.

Tần Yểu Yểu lắc đầu, trong đôi mắt sáng lấp lánh, tràn ngập sùng bái: "Không có, em chỉ cảm thấy, anh là một người rất tốt.”

Tiêu Nghiễn Chi hơi khựng lại.

Anh là người tốt sao?

Hắn rũ mắt, đáy mắt chậm rãi trở nên thâm thúy, dưới ánh đèn trong phòng, rất khó thấy rõ cảm xúc thật sự của hắn.

Khung cảnh phía sau dần dần nóng lên, Tần Yểu Yểu cũng không chật vật như lúc đầu, thỉnh thoảng còn có thể cùng những người này nói chuyện.

Giữa chừng, cô nàng đi vào nhà vệ sinh và gửi tin nhắn cho Giang Ly.

Tần Yểu Yểu: [Chị Ly Ly, chị có ở đó không?]

Rất nhanh, Giang Ly trả lời: [Có chuyện gì vậy?]

Tần Yểu Yểu: [Hôm nay là sinh nhật của Đoàn thiếu. Nghiễn Chi dẫn em đến để chúc mừng sinh nhật anh ấy. Nhưng em không quen biết những người ở đây, không thể hòa nhập với họ. Em muốn hỏi chị Ly Ly có thể cho em chút lời khuyên không?]