Ngoại truyện 5: Sự cố này, không phải em cố ý. . .
Cảm xúc của Ân Tịch, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, nước mắt như thủy triều vỡ đê vậy.
“Đừng khóc. . . Ân Tịch. . .”
Hắn lại một lần nữa nâng gương mặt của cô lên, hôn lên nước mắt của cô, hương vị mằn mặn, lại ngọt ngào.
Rốt cục, Ân Tịch nâng mắt lên, hai tay nâng khuôn mặt hắn, tuy rằng cô không nhìn thấy khuôn mặt hắn, nhưng cô lại thực chuẩn xác mà tìm đến được bờ môi của hắn, chủ động hôn lên. . .
Lâu như vậy đến nay, đây là lần đầu tiên Ân Tịch chủ động hôn hắn, đột nhiên như vậy lại cũng thực tự nhiên, hắn mừng rỡ như điên, nụ hôn có nghĩa trái tim cô đã hoàn toàn chấp nhận tình yêu của hắn, chưa có điều gì làm hắn kích động như vậy.
Ân Tịch vòng tay trên cổ hắn, nhẹ nhàng mà hôn lên da thịt của hắn.
“Em vật nhỏ này. . .” Hắn yêu thương mà gọi cô, ngọn lửa toàn thân bị cô châm lên, cơ hồ muốn đem cô ăn sống nuốt tươi.
Cánh tay nhỏ bé của cô mang theo cảm giác mát lạnh, trái ngược với da thịt nóng bỏng của hắn, “Có lạnh lắm không?”
Tay hắn gắt gao nắm tay cô, nhẹ nhàng mà hà hơi, hôn lên cánh tay nhỏ bé lạnh ngắt của cô.
Tay hắn liền lập tức bắt đầu không an phận, nhẹ nhàng mà luồn vào trong áo của cô, tìm kiếm thêm an ủi, lửa nóng trong tim hắn, trong thân thể hắn nếu không tìm đến được đòi hỏi của mình, hắn thật sự sẽ điên mất.
Ân Tịch im lặng trằn trọc mà đón nhận, đã quên mất phải ngăn cản tất cả lại, càng quên mất lúc này cô hẳn là nên cự tuyệt hắn. . .
“Ân Tịch, anh muốn em. . . Mỗi lần nhớ đến em đều quên mất mình vẫn còn sống, mỗi lần ở trong mộng, anh đều thấy em đang đứng ở bãi cỏ kia, kéo đàn violon. . .” Hắn hôn lên trán của cô, “Anh đứng một bên nhìn em, bỗng em ngẩng đầu, mỉm cười với anh. . .”
“Tử Duệ. . . Tử Duệ. . .” Cô đau lòng mà gọi tên của hắn một lần lại một lần nữa, tha thiết ôm lấy hắn.
Hắn nhẹ nhàng mà cởi bỏ quần áo của cô, Ân Tịch mặc dù không thấy gì, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được sự nóng bỏng trong mắt hắn, khuôn mặt lại dần dần đỏ lên lần nữa, cho dù thân thể mình hắn cũng đã nhìn thấy từ lâu rồi, nhưng cô vẫn không thấy quen chút nào.
Tay hắn vẫn dày và ấm áp như vậy, vuốt ve da thịt cô mang theo cảm giác thực mát, mang theo tình yêu, nhưng cũng mang theo dục vọng.
Hơi thở hắn trở nên dồn dập, gấp gáp.
Tay hắn bắt đầu làm càn, tất cả của hắn đều đang nói cho cô biết, hắn muốn cô, điên cuồng muốn cô.
Ân Tịch phát ra một âm thanh kiềm chế rất nhỏ, mang theo từng đợt khiêu khích. . . .
Sự khích lệ của cô giống như một quả bom vậy, tay hắn chậm rãi vươn đến nơi mẫn cảm của cô, mãi cho đến lúc này, Ân Tịch dường như mới bừng tỉnh. . .
Tay của cô lập tức phủ lên tay hắn.
“Làm sao vậy? Có phải tại anh nôn nóng quá không?”, Tử Duệ ngừng động tác trên tay lại, tay kia nhẹ nhàng xoa lên tóc cô, nghiêng mình, khẽ giọng hỏi cô.
“Không phải. . . em. . .”
“Làm sao thế? Anh muốn. . .”, thanh âm của hắn đầy quyến rũ, tim Ân Tịch tan chảy thành một khối mơ hồ.
Cô chậm rãi buông ta ra, vì yêu hắn nên muốn thỏa mãn hắn, đây là suy nghĩ trong đầu cô lúc này.
Tay hắn lại được tự do trở lại, lại lập tức vươn đến nơi mẫn cảm của cô, mà quần áo trên người hắn cũng không khác gì đã cởi hết, cô có thể cảm nhận được hắn đang kề sát vào mình. . .
Lúc hắn đang muốn tiến vào cô, lại phát hiện cô lại đang trong thời kỳ sinh lý.
“Em. . .”, hắn kinh ngạc, nháy mắt liền hiểu được vừa rồi vì sao cô cự tuyệt.
“Tử Duệ, em. . . không phải em cố ý. . .”, sắc mặt của cô càng thêm đỏ bừng, cô cũng không nghĩ rằng mình và Tử Duệ sẽ gặp lại, càng đoán trước được ngay ngày đầu tiên gặp lại sẽ phát sinh chuyện như thế này.
“Sao lại ngốc như thế chứ? Em phải nói cho anh biết, thời kì đặc biệt đối với thân thể em sẽ không tốt chút nào”, lại mạnh mẽ kìm nén bản thân lại, hắn sẽ không để cho bản thân mình đi “bắt nạt” cô, dưới tình huống như thế này, hắn lại khó chịu vì quá căng trướng, đến mức đỏ cả mặt, nhưng Ân Tịch lại không nhìn thấy hắn đang thống khổ.
“Bởi vì. . . anh nói. . . anh muốn mà. . .”, cô theo bản năng lại đỏ mặt làm nũng, người phụ nữ một khi cảm thấy hạnh phúc, liền tỏ ra nhu mì dịu dàng là đương nhiên, thì ra cô cũng không ngoại lệ.
“Khó chịu mấy cũng không thể làm em bị thương được, như vậy anh sẽ không chịu được, biết không?”, Nếu không phải hắn phát hiện sớm, có lẽ hắn đã hùng hổ tiến vào cô, ở giữa thời kì sinh lý mà làm chuyện đó thì đối với thân thể người phụ nữ là một loại tổn thương rất lớn. . .
“Vậy anh. . . phải làm sao bây giờ?”, khuôn mặt của cô dường như càng đỏ hơn, thân thể của cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng dục vọng mãnh liệt của hắn vẫn còn đang bành trướng lên trên, thân thể nóng bỏng của hắn dường như càng ngày càng nóng hơn. . .
Lời nói của Ân Tịch, đi thẳng vào điểm yếu của hắn. . .
Chết tiệt, toàn thân hắn giống như đang bị lửa hừng hực thiêu đốt, ba năm, dục vọng lặng yên giống như núi lửa vậy, chỉ đợi được gặp lại cô là bộc phát. .
Còn có thể làm sao bây giờ? Hắn tình nguyện để bản thân mình khó chịu cũng sẽ không làm tổn thương đến cô.