Người Tình Giấu Mặt

Chương 152: Ngoại truyện 1: Chiếc vòng cổ màu lam




Nửa năm sau, Thân thể Thân Tử Duệ đã muốn hoàn toàn bình phục, mỗi ngày, hắn trừ bỏ liều mạng công tác thì vẫn là công tác, trừ bỏ những bữa xã giao quan trọng ra, thời gian còn lại hắn đều ngây ngốc ở trong biệt thự Thân gia, ngây ngốc trong căn phòng Ân Tịch từng ở kia.

Hắn giống như trở nên càng ngày càng thích hồi tưởng lại, càng ngày càng không thể rời bỏ được kí ức.

Trữ gia và Thân gia cùng hợp lại bức hôn, hắn lấy vẻ trầm mặc ra để tỏ ý cự tuyệt, hắn sẽ không bao giờ lấy người phụ nữ nào khác, trừ bỏ Ân Tịch, hắn không hề muốn lấy ai khác nữa.

Nếu ép buộc quá, hắn sẽ ôm gối đầu mỗi đêm đều ngủ lại ở văn phòng, thái độ cứng rắn của hắn làm cho hai nhà tay không quay về, chỉ có thể giằng co như thế.

Cũng may Trữ Hạ không vội, chỉ cần Tử Duệ không kết hôn, cô cho dù chỉ nắm được một cái xác không hồn cũng cam tâm tình nguyện, cô cứ chờ như vậy, cô không sợ phải chờ, cho dù là cả đời, cô cũng sẽ quyết tâm đến cùng.

Trữ Hạ si mê Thân Tử Duệ đã có chút biến thái, chính cô cũng biết, nhưng lại không thể khống chế được mối tình cảm này, cho dù hắn chẳng quan tâm cô, chỉ cần đế có thể lặng lặng đứng bên người hắn, cho dù là nhìn bóng dáng hắn, cô cũng đã cảm thấy thực thỏa mãn, vui vẻ rồi.

Bên người hắn cho tới bây giờ cùng chưa từng thiếu đàn bà, chính là bất kể dạng đàn bà gì gần gũi hắn, hắn đều không có chút cảm hứng nào, chỉ cần ngửi thấy trên người họ có mùi nước hoa nồng nặc, hắn sẽ không lưu tình chút nào mà rời đi.

Thân Tử Duệ cũng càng ngày càng trở nên giống như trong lời những người phụ nữ kia nói, vô số suy đoán truyền ra, tức nhất là có người nói "Thân Tử Duệ không 'lên' được nữa rồi" :))

Không có một tên đàn ông có tiền nào mà nửa năm không chạm vào đàn bà, phụ nữ xinh đẹp khêu gợi như măng mọc, hắn cũng không chạm vào bất cứ người nào, tình huống như vậy, chỉ có thể giải thích là người đàn ông này không được nữa rồi. . .

Nghe được mấy tin đồn này, hắn chỉ cười nhạt, như vậy cũng tốt, miễn cho mấy người phụ nữ nhiều chuyện này quấn lấy hắn không tha.

Có càng nhiều thời gian, làm càng được nhiều chuyện. Hắn sẽ thường xuyên ăn quả cam, sau đó đem vỏ chúng cắt ra, phơi khô. . .

Vào một ngày nửa năm sau, thời điểm Thân Tử Duệ đang thu mua châu báu của một thương nhân nọ, vô tình nhìn thấy cái vòng cổ màu lam kia, ánh mắt dừng lại tại một khắc kia, giống như thời gian đang quay ngược lại.

Vị thương nhân châu báu này rất nhanh đã bị Thân Tử Duệ tìm được, hơn nữa còn xin gặp.

"Thân tổng, xin hỏi ngài đối với cửa tiệm gia đình chúng tôi có điều gì không hài lòng sao?", ông ta thấp thỏm nói, ông ta sợ nhất chính là Thân Tử Duệ đột nhiên đổi ý, nói hắn không mua nữa hoặc là ép giá mua thấp xuống, ông ta thực sự không chịu nổi sức ép như vậy.

"Tôi muốn biết, vòng cổ này là từ đâu tới đây?", Hắn chỉ vào chiếc vòng cổ màu lam kia nói.

"Cái này. . . Cái này. . . Có vấn đề gì sao?", ông ta run run, vòng cổ này đúng là khắc tinh của ông ta, từ lúc mua chiếc vòng cổ này, vận khí của ông liền cứ càng ngày càng kém đi như vậy. . . Ông sẽ không bị xui xẻo như vậy chứ?

"Tôi đang hỏi ông, nó sao lại đến được chỗ này của ông? Ông chỉ cần trả lời vấn đề này là được rồi, không phải sợ hãi", Thân Tử Duệ tựa hồ nhìn ra ông ta đang sợ hãi.

"Vòng cổ này chắc phải có giá trị rất lớn, dựa theo ánh mắt chuyên nghiệp xem xét, giá trị còn có thể lớn hơn cả cửa tiệm này, nhưng tôi đã rất tham lam, lúc ấy mua nó đã ép giá tới rất thấp".

"Ông mua từ tay người nào?", Thân Tử Duệ tiếp tục hỏi.

"Chuyện này nói ra có chút dài dòng, cái vòng cổ này đối với tôi có chút duyên phận, lần đầu tiên mua nó từ tay của một người phụ nữ trông có vẻ đã già rồi, nhìn qua không có vẻ giống như người có tiền, không nghĩ tới lại có thể đem ra một vật có giá trị như vậy. . ."

"Người phụ nữ lớn tuổi? Ông quen người này sao? Bà ta tên là gì?", hắn có chút kiềm không được ăng thẳng hỏi.

Ông chủ bán châu báu thấy Thân Tử Duệ có hứng thú như vậy, ông ta cũng không dám giấu diếm điều gì, "Tôi chỉ biết bà ấy tên là Tần Phương, những thứ khác cũng không biết, lúc đó bà ấy cầm chiếc vòng cổ này và một đôi bông tai đến đây thế chấp".

"Thì ra là như vậy. . . Thì ra là như vậy. . .", Thân Tử Duệ cúi đầu khẽ nói, tay gắt gao nắm lấy lan can, cảm tình trong lòng dâng trào tụ lại một khối.

Ông chủ bán châu báu thấy vẻ mặt Thân Tử Duệ kỳ lạ, không dám nói gì thêm nữa, người đàn ông này giống như đang rất thống khổ, lại giống như đang trách cứ, có vẻ như đang đau lòng hơn. . .

Khi hắn biết vòng cổ này tại sao lại lọt vào tay Tề Tư Mục, trái tim hắn đau đớn không thể tả xiết, hắn lại có thể chỉ tin vào những thứ hắn thấy, mà coi thường tình cảm chân thật trong tim, nếu không phải như vậy, hắn và Ân Tịch căn bản sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

Lần này vụt mất, khiến hắn phải trả giá mất đi Ân Tịch, đem cả đời này để trừng phạt hắn, ông trời lại có thể tàn nhẫn như thế. . .

Ở giữa văn phòng, hắn đang cầm chiếc vòng cổ kia, lần đầu tiên cất tiếng khóc rống lên như vậy. . .