Thân Tử Duệ xiết chặt cái ly trong tay, "Rắc" một thanh âm vang lên, cái ly ở trong tay hắn biến thành mảnh nhỏ, tay hắn cũng bị vài mảnh nhỏ cắm vào, sâu cạn không giống nhau.
A Cơ đứng ở bên cạnh hắn, không dám lên tiếng nữa, chỉ là lẳng lặng chờ đợi hắn hạ lệnh.
"Tặng Trữ gia một phần lễ vật, nếu bọn họ cố ý như thế, vậy đừng trách Thân Tử Duệ tôi ra tay tuyệt tình." Trữ gia phá vỡ hợp đồng, là hắn thật không ngờ tới, tuy rằng còn chưa chính thức liên thủ với Thân Tử Kiều, nhưng là một cái chào hỏi nho nhỏ cũng đủ nói cho hắn biết, Trữ thị cùng Thân Tử Kiều đã bắt tay cùng nhau.
"Có nên thu muaTrữ gia hay không?" A Cơ nhỏ giọng hỏi .
"Không cần, cậu dựa theo ý tứ của tôi mà đi làm, nếu bọn họ đồng ý thì nói rằng tôi cảm ơn, nếu không đồng ý vậy chỉ có khai chiến."
"Đã rõ!" A Cơ quả quyết trả lời.
Ánh mắt âm ngoan của Thân Tử Duệ càng thêm lạnh lẽo, nghĩ muốn dùng những thứ này để uy hiếp hắn, hình như quá xem thường hắn rồi.
——————————————————————
Tại biệt thự Thân gia, Ân Tịch cùng Hạ Vũ sóng vai mà đứng, nhìn về phía hồ nước thanh tĩnh bên ngoài cửa sổ, lòng hai người sớm đã phong ba cuồn cuộn.
"Hạ Vũ, cậu nói đi, mình chịu được." Ân Tịch bình tĩnh nhìn phía ngoài cửa sổ, lời nói cũng bình tĩnh.
"Cũng không có chuyện gì lớn cả, Trữ Hạ đã thoát khỏi nguy hiểm."
"Nếu là như thế này, thì ánh mắt cậu vì cái gì lại không yên chứ?" Ân Tịch mẫn cảm phát hiện ra sự khác thường của cô ấy.
"Cảm xúc của cô ta còn không ổn định, trước mắt đồng ý bác sĩ tâm lý trị liệu, nhưng là cô ta giống như thực bài xích, đối với bác sĩ mà Trữ gia xếp đặt không hề nói năng gì hết."
Cô nói ra này đó, mà kế nội dung kế tiếp, cô chuẩn bị giấu diếm, trong lòng cô cầu nguyện lúc này Ân Tịch đừng quá mẫn cảm.
"Còn có gì nữa?" Ân Tịch hỏi.
"Đã không có, chỉ thế thôi!" Hạ Vũ thực bình tĩnh đáp lờ, cô xác định Ân Tịch không có tìm được manh mối nào từ cô.
"Thật vậy chăng?" Ân Tịch đối diện ánh mắt của cô, xác nhận một lần cuối cùng hỏi.
"Thật sự." tay Hạ Vũ giấu ở sau lưng, dùng sức nắm chặt lại
"Mỗi lần cậu nói dối, tay sẽ kìm lòng không đậu mà đặt ở sau lưng, lần đầu tiên là khi cậu không thừa nhận bản thân mình thích Trần Hãn, lần thứ hai là hiện tại." Trong mắt Ân Tịch không có trách cứ, nhưng có mất mát, đó là một loại bất đắc dĩ cảm giác bị lừa gạt.
"Ân Tịch. . . . . ." Hạ vũ tựa hồ nghĩ muốn giải thích, lại không thể nào tìm được ngọn nguồn.
"Vì cái gì không muốn nói thật với mình? Cậu biết rõ hiện tại trừ cậu ra mình đã không biết còn có thể tin tưởng ai, vậy mà cậu còn. . . . . ." Ân Tịch lại một lần quay đầu đi.
"Mình chỉ là không muốn cậu tiếp tục . . . phải hy sinh không cần thiết nữa." Hạ Vũ khó khăn trả lời.
"Cái gì gọi là hy sinh không cần thiết? Buông Thân Tử Duệ sao?" Đối với hết thảy này, cô thế nào mà đoán không được đâu, nhưng là nếu thật sự bắt cô phải buông tay Thân Tử Duệ ra, cô cũng không có thể làm được.
"Hai người rõ ràng là yêu nhau, như vậy chuyện kế tiếp, cậu có thể làm cho Thân Tử Duệ để ý, cậu biết là Thân Tử Duệ có thể làm những chuyện này, cậu chỉ cần làm một người phụ nữ đơn giản, không tốt sao?"
Tính Ân Tịch rất cậy mạnh, có đôi khi làm tổn thương đến người bên cạnh mình, nhưng là Hạ Vũ hiểu được sự cậy mạnh đó của cô, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ chọn phương thức như của Ân Tịch, cũng may ông trời còn tốt với cô hơn Ân Tịch nhiều.
"Có phải Trữ gia đã liên thủ với Thân Tử Kiều hay không?" Ân Tịch trực tiếp hỏi ra. .
Hạ Vũ chính là trầm mặc .
"Bọn họ làm chuyện gì? Cậu nói cho mình biết? Không nên ép mình phải tự đi tìm hiểu, có thể chứ?" Ân Tịch đem tất cả tín nhiệm đều đặt ở Hạ Vũ.
"Thân Tử Kiều liên thủ Tề thị, Trữ thị, quan trọng hơn hắn còn liên thủ với ‘ba bang hội ’, sống mái một phen với Hạ gia và Thân thị."
Hạ Vũ do dự, nhưng sự kiên định của Ân Tịch khiến cô tan rã, chỉ có thể đem tất thảy nói ra.
"Ba bang hội tổ chức xã hội đen, hội trưởng ba bang hội là ba mình Hạ Trảm Bằng, nhưng là cả ba bang hội có mối quan hệ rất phức tạp, cơ bản là 10 năm trước không có gì không ổn cả, nhưng gần nhất có mấy người lão Đại thậm chí ngay cả Hạ Thiên Cơ của Hạ gia cũng bắt đầu không yên phận, cầm đầu mấy lão Đại khiêu chiến quyền uy của Hạ gia, công khai tỏ vẻ vì tiền cái gì cũng làm, ở trên đường cướp giật, rất nhiều huynh đệ vì tiền có thể ngay cả mệnh cũng không cần, huống chi thuốc phiện cùng súng ống đạn được mang lại lợi nhuận nhiều hơn những mặt khác. Bởi vậy, Hạ gia hiện tại nội loạn, mà Thân thị. . . . . ."
"Cậu không cần do dự, nói tiếp đi."
"Thân Tử Kiều hiện tại lợi dụng huynh đệ ba bang hội, ra tay càn quấy mấy cuộc làm ăn của Thân thị, thậm chí còn làm giả sản phẩm làm cho rất nhiều sản phẩm của Thân thị bị cho là kém chất lượng, thậm chí ảnh hưởng tới thị trường cổ phiếu của Thân thị."
Hạ Vũ đơn giản đem tất cả nói cho cô nghe, mà Ân Tịch càng nghe lông mi càng nhíu lại.
"Trữ thị có thái độ gì?" Ân Tịch biết, Thân thị còn bị đánh vào nhiều mặt nữa, xa không đơn giản chỉ là cổ phiếu.
Xem ra cái gì đều không thể gạt được khỏi sự thông mình của Ân Tịch, Hạ Vũ chỉ có thể đem toàn bộ sự thật nói ra: "Trữ thị thừa dịp cổ phiếu của Thân thị tụt dốc, ra sức thu mua, với tài lực của Trữ thị, hơn nữa còn có Thân Tử Kiều và ba bang hội, nếu thật muốn tiếp tục chơi nữa, Thân thị cho dù có cường thịnh thì cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn." Hạ Vũ không dám nói, nếu Hạ gia mà ngã xuống nữa, như vậy Thân thị sẽ không thể nào lật đổ được thế cục.
"Mình biết rồi, cảm ơn cậu đã nói tất cả cho mình biết." Ân Tịch khẽ nhếch miệng, thản nhiên nở nụ cười . . . .
"Ân Tịch, mình biết tiếp theo cậu sẽ dự định làm gì, nhưng là theo mình cậu nên nói trước với Thân Tử Duệ một chút suy nghĩ của cậu, đừng để cho hắn nằm ở thế bị động, như vậy khẳng định sẽ rất thống khổ, mấy ngày nay, mình nghĩ cậu hẳn là cảm giác được hắn để ý cậu như thế nào."
Hạ Vũ nhỏ giọng khuyên nhủ, cô thực sự không hy vọng Ân Tịch cứ như vậy mà buông tha đoạn tình yêu này.
“Nếu mình nói với anh ấy, cậu nói xem anh ấy sẽ đồng ý sao? Nếu như mình làm bộ cái gì cũng không biết, chờ nhà anh ấy phá sản, trong đó mình là ngòi nổ, tội danh này mình có thể gánh chịu, thậm chí mình cái gì cũng có thể không cần, nhưng là nghĩ lại người Thân gia, ba mẹ Thân Tử Duệ, Tử Duệ khi đối mặt với họ sẽ áy náy, anh ấy có thể chịu được sao?"
"Ân Tịch, nói không chừng Thân Tử Duệ thực sự không cần gì cả, chỉ cần sống cuộc sống bình thường với cậu, hạnh phúc đơn giản như vậy không tốt sao?"
"Anh ấy là Thân Tử Duệ, anh ấy là chủ tịch của Thân thị, gia tộc anh ấy vì anh ấy mà kiêu ngạo, anh ấy trời sinh đã có trí tuệ buôn bán, bị em trai cùng cha khác mẹ trừ hại, những gì đó đó, anh ấy thực sự có thể không báo đáp sao? Anh ấy thực sự có thể buông tay tất cả mà sống cuộc sống bình thường với mình sao. Cho dù anh ấy có buông tay, cha mẹ anh ấy có thể buông sao? Thân thị mấy đời truyền lại, gia nghiệp nằm ở trên tay anh ấy, với tính cách của anh ấy có thể cam chịu sao?"
Ân Tịch sao mà không hiểu được, Thân Tử Duệ so với cô càng tự cậy mạnh hơn, nếu gia nghiệp thực sự sụp đổ trong tay hắn, cả đời này, hắn sẽ không tha thứ cho mình.
Nếu là như thế ,cô tình nguyện hy sinh chính mình để đổi lấy, cho dù trong lòng hai người sẽ tiếc nuối, nhưng là bọn họ sẽ không thẹn với bất kỳ ai.
Hạ Vũ không nói gì mà chỉ nhìn, chính là cô thực sự muốn nhìn xem Ân Tịch sẽ làm gì tiếp theo.
————————————————————
Thân Tử Duệ đứng ở bên cửa sổ, có chút thất thần nghĩ gì đó, Ân Tịch tựa vào cửa, nhìn sườn mặt duyên dáng của hắn, có chút đau lòng. Thật đúng là nghĩ muốn có thể làm gì đó.
Đột nhiên, cô nhìn thấy tay phải của hắn có quấn băng vải màu trắng, lòng của cô không khỏi căng lên, chân bất giác đi tới.
Cô nhón chân, cơ hồ không có âm thanh. Cô đem bàn tay nhỏ bé của chính mình với vào bên trong bàn tay của hắn.
"Rất đau sao?" Thanh âm của cô nhẹ như cánh hoa rơi.
"Không đau." Hắn quay đầu lại nhìn cô, tay còn trìu mến xoa xoa mu bàn tay của cô.
"Làm sao lại bị thương thế này?" Cô cẩn thận hỏi , ngôn ngữ bình tĩnh mà tự nhiên.
"Không cẩn thận thôi, không cần lo lắng, em xem, tay của anh còn có thể dùng lực mà." Nói xong, hắn một phen đem cô ôm vào trong ngực.
Ân Tịch chỉ là cúi đầu, mang theo nỗi đau ẩn nhẫn, vết thương này có lẽ là do chính hắn phát tiết.
"Mỗi ngày anh đều cùng em, không phải xem chuyện công ty sao?"
"Không cần lo lắng chuyện đó, anh sẽ xử lý tốt, chuyện em phải làm là mỗi ngày đều phải ăn nhiều, ngủ thật ngon, chăm sóc cơ thể, biết không?" Tay hắn lại gắt gao ôm chặt lấy thân thể nhỏ xinh của cô.
"Em biết, nhưng là hiện tại em đã tốt hơn nhiều, có thể tự mình khống chế được, anh tin em đi." Ân Tịch cho hắn một ánh mắt khẳng định.
"Trên đời này, không có gì quan trọng hơn em." Hắn khẽ hôn tóc cô nói.
Tay Ân Tịch bò lên thắt lưng hắn, tựa đầu vào vai hắn, cùng hắn lẳng lặng nhìn phía ngoài cửa sổ.
Cô biết, Tử Duệ sẽ không có khả năng cho cô biết những điều đang lo lắng kia, cô cũng sẽ không ngốc mà bắt hắn phải nói ra, nếu có thể, ở trước mặt hắn, cô sẽ giả bộ như cái gì cũng không biết, cứ như vậy mà để hắn yêu thương ôm vào trong lòng.
"Chờ em khỏe rồi, anh muốn đưa em đi đâu nhất." Ân Tịch nhỏ giọng hỏi, mang theo một chút làm nũng.
"Em muốn đi đâu nhất anh sẽ đưa em đi."
"Anh muốn đi đâu em liền đi theo anh nha." Cô ngây ngốc cười.
"Nếu nói như vậy, anh nghĩ mùa hè sẽ nắm tay em ở bờ biển tản bộ, mùa đông ôm em xem bông tuyết. . . . . . Còn có, anh còn muốn một đống con của chúng ta, con trai con gái đều muốn." Nói đến điều này, miệng hắn đã muốn nở nụ cười rất tươi.
Ân Tịch ở bên cạnh hắn, tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn.
"Tử Duệ, chúng ta đã có một đứa con gái, thực đáng yêu, anh nhìn thấy nhất định sẽ rất thích." Ân Tịch nói, chính là ở trong lòng nói với hắn như vậy