Sau khi Ân Tịch đi được một giờ, A Cơ liền đi vào, mang theo vẻ mặt có chút cau có.
"Có chuyện xảy ra?" Thân Tử Duệ dập điếu thuốc trong tay, mang theo một chút hoài nghi hỏi.
"Không thấy bà ngoại của tiểu thư Ân Tịch"
Đây giống như là một ngon hải đăng chiếu rọi đến, trong nháy mắt khiến cho Thân Tử Duệ hiểu được nguyên nhân Ân Tịch nói giao dịch này cùng hắn. Ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo sáng lóe lên.
"Vệ sĩ phái đi đều là ăn hại à? Ngay cả một người mất tích lâu như vậy mới tìm tôi báo cáo."
"Cũng giống những buổi sáng thường ngày giờ đó Tần Phương đều đi chợ, nhưng vệ sĩ ở ngoài cỗng vẫn không phát hiện thấy bà ấy đi ra, đến lúc sau mới biết được bà ấy đi cửa sau đi ra ngoài, lúc đấy vẫn chưa có nhiều nghi ngờ lắm, tưởng rằng bà ấy chỉ đi đường khác về nhà mà thôi, lúc vệ sĩ phát hiện thì báo cho tôi trước tiên, mới biết được nghiêm trọng của sự tình. Theo phán đoán ban đầu, hẳn là người Tề gia đã gọi điện cho Tần Phương khi bà ấy đi mua đồ ăn, bà ấy vội vàng đi tới Tề gia."
"Những người này tôi không muốn nhìn thấy nữa, bọn họ không hiểu được cái gì gọi là nguy cơ, tôi đây phải khiến bọ họ hiểu rõ, không hoàn thành công việc phải trả giá đắt." Thân Tử Duệ khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng bâng quơ nó.
"Vâng, thuộc hạ biết nên làm thế nào"
"Tra ra cái gì không?"
"Tần Phương đi Tề gia, theo người Tề gia nói, tất cả người hầu đều bị đuổi đi, Hứa tiểu thư hôm nay cũng đến Tề gia, còn bị sỉ nhục, hẳn là bị chút thương tổn." Một câu cuối cùng, hắn ta nói rất nhỏ, bởi hắn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Thân Tử Duệ đã trở lên ngưng trọng.
Tay hắn gắt gao mà xiết chặt cây bút, một giây, ba giây, chỉ biết cái bút bị nứt ra, gãy thành hai mảnh.
"Hiện tại đi đón Hứa tiểu thư đến biệt thự, cô ấy sẽ hiểu. Ngày mai chúng ta cùng Tề thị chính thức phục hồi hợp tác, báo cho người Tề thị biết, cảnh cáo bọn họ không nên làm càn, nếu giết con tin, tự gánh lấy hậu quả." Thanh âm của hắn giống như đến từ địa ngục âm lãnh.
"Vâng." Sau khi trả lời hắn nhẹ nhàng mà rời đi, vẻ mặt Thân Tử Duệ nói cho hắn biết, lại một hồi ác chiến nữa sắp xảy ra.
Trách không được khi cô gặp hắn, kính râm trước sau không muốn tháo xuống, thậm chí hết sức duy trì khoảng cách với hắn, cô gái chết tiệt này, nguyên lai là bị thương, cô không muốn cho hắn biết, sợ hắn lại cười nhạo cô sao?
Hắn ra sức mà vò đầu bứt tai, vì cái gì ở trước mặt hắn cô cứ phải giả bộ không cần sự thương xót của hắn, những ủy khuất Tề gia gây cho cô, hắn nhất định phải bắt bọn họ trả lại cho cô.
Nghĩ đến đây, hắn cầm lấy áo khoác đi khỏi phòng làm việc.
Điện thoại vang lên, là Hạ Vũ quan tâm cùng an ủi, Ân Tịch nói đơn giản không có việc gì, tất cả đều tốt, cuối cùng, dặn Hạ Vũ, trong khoảng thời gian này cô sẽ không có lịch trình gì, chỉ nói quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, muốn ở bên cạnh bà ngoại và mẹ nhiều hơn.
Hạ Vũ nói cũng được. Ân Tịch mỉm cười nói cảm ơn, sau đó ngắt điện thoại.
Nếu cô quyết định không muốn làm cho Hạ Vũ vì cô mà lo lắng , vậy cô sẽ không thể làm cho cô ấy biết tình cảnh hiện tại của cô, đợi cho bà ngoại thoát ra cô sẽ quyết định, thực sự cô rất mong Hạ Vũ và Trần Hãn có thể vui vẻ hơn một chút.
Cô ấy đã giúp cô rất nhiều, mà cô lại không có khả năng giúp cô ấy cái gì, trong lòng lặng lẽ mà nói: ‘thực xin lỗi. ’
Chuông cửa chợt vang lên, một lần lại một lần. . . . . . .
Ân Tịch có chút bất ngờ, ngoài cửa chính là trợ thủ đặc biệt củaThân Tử Duệ, A Cơ.
Tựa hồ không có lí do gì không ra mở cửa, có lẽ là Thân Tử Duệ mang đến tin tức mới nhất, vừa nghĩ như vậy, tay cô cầm kính râm đeo lên, sau đó nhẹ nhàng mà cầm xoay cánh cửa mở ra.
"Hứa tiểu thư, chào cô!" Hắn ta kính cẩn lễ phép hỏi tốt
"Xin hỏi có chuyện gì sao?" Ân Tịch thản nhiên mà đáp.
"Thân tổng sai cho tôi tới đón cô đi qua bên đó."
"Phiền anh trở về nói cho Thân tiên sinh, hôm nay không tiện, ba ngày sau đến đón tôi" Ân Tịch không suy nghĩ gì liền cự tuyệt, cô biết ý tứ của Thân Tử Duệ, cô không thể gặp hắn, sưng đỏ trên mặt ít nhất cũng phải hai ba ngày mới có thể tan hết.
"Thực xin lỗi, Hứa tiểu thư, tôi không thể thay cô gửi lời, bởi vì Thân tiên sinh nói qua, cô phải đi theo tôi, Thân tiên sinh nói tiểu thư biết thiệt hơn của chuyện này." A Cơ lấy Thân Tử Duệ ra áp bức cô.
Ân Tịch bị buộc á khẩu không trả lời được, lúc đó cô nên trao đổi về thời gian mới phải, bằng không cũng không ở đó mà nói chuyện gì khác, không có khả năng phản bác, bị hắn bức vào ngõ cụt.
" Hứa tiểu thư, mời đi!" A Cơ rất biết điều mà làm cái tư thế mời.
"Anh chờ một chút, tôi muốn thu dọn đồ đạc" Cuối cùng Ân Tịch cố gắng kéo dài thời gian.
"Thân tiên sinh nói qua, cô không cần chuẩn bị đồ đạc gì, thứ cô cần đều đã có." Những lời này A Cơ cũng không có nói dối, Thân Tử Duệ sai hắn đi làm chuyện gì, hắn chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hiểu được, hôm nay trong lòng hắn cũng hiểu được, hôm nay Ân Tịch đến công ty tìm Thân Tử Duệ nhất định là cầu xin Thân Tử Duệ khôi phục hợp tác với Tề thị, mà khẳng định là Tề gia đã dùng Tần Phương để uy hiếp cô.
Ân Tịch không nói nữa, tùy tay cầm lấy một cái túi trên sô pha, đi theo A Cơ đi ra khỏi khu nhà trọ.
--------------------------------------------
Biệt thự của Thân Tử Duệ, hắn đã thay quần áo hưu nhàn ở nhà, tựa hồ rất nóng lòng đang chờ đợi Ân Tịch đến. Điếu thuốc trên tay vẫn cháy như trước, gần đây, hắn tựa hồ hút thuốc rất nhiều.
Tiếng còi xe phá vỡ sự tĩnh lặng của biệt thự , Thân Tử Duệ chậm rãi dập tắt điếu thuốc trong tay, hắn biết A Cơ hẳn là đã đem Ân Tịch tới, mong đợi trong lòng cuối cùng cũng được mãn nguyện.
Ân Tịch mặc một bộ quần áo hưu nhàn màu lam, tóc tùy ý buông trên vai, cầm một cái túi xách, dưới bầu trời đen nghịt, cô vẫn như trước đeo một cái kính râm.
Tay hắn lại một lần nữa nắm chặt lại, lồng ngực âm ỉ đau, mặt của cô bị thương như thế nào? Là ai tát cô? Cô có bị thương nặng hay không? Vô số loại suy đoán lóe ra trong đầu hắn.
Ân Tịch thật không ngờ, Thân Tử Duệ tựa vào cửa, là đang chờ cô sao?
Ngọn đèn bao trùm hắn, áo hưu nhàn màu đen cùng quần ở nhà màu cà phê, trên mặt toát ra vẻ cương nghị cùng tuấn lãnh, toàn thân đều tản ra một tầng lại một tầng ánh sáng, lẳng lặng tựa vào nơi đó, hai tay khoanh trước ngực, nhìn về hướng cô đi tới . . . . . giờ khắc này, thế nhưng trái tim cô lại khẽ bị lay động.
A Cơ rất biết điều đã rời đi, Thân Tử Duệ đứng ở cửa đại sảnh biệt thự, khoảng cách cách đó không xa Ân Tịch là mấy, bước chân cô đã dừng lại.
Thường nói rằng trong đêm tối, lý trí của con người chậm lại mất một nửa, người dưới ánh đèn hôn ám, lại trở lên rất mẫn cảm, loại mẫn cảm này lại tăng hơn 50% so với bình thường.
Ân Tịch đứng nơi đó, nhìn đến hắn, trong lòng lại có một chút ấm áp.
Thân Tử Duệ đứng ở nơi đó, nhìn thấy người con gái mà mình yêu thương đứng ngay tại trước mắt, hắn nghĩ muốn tiến lên ôm lấy cô, cứ như vậy mà nhìn đối với hắn mà nói, làm sao không phải là một lọai hạnh phúc chứ?
Khi hắn lại một lần nữa từ từ nhớ tới, trên mặt cô vẫn còn đeo một cái kính râm lớn, tức giận trong lòng lại lần nữa bị kích thích, ánh mắt nhìn cô đã từ từ trở lên thâm trầm.
Ân Tịch chậm rãi hướng về phía hắn hướng đi tới, chuyện cần phải đối mặt thì thế nào cũng không thể trốn tránh, cô chỉ hy vọng đêm nay sẽ là một đêm bình an.