" Khuynh Thi...định sai người đâm chết cô gái đang mang bầu kia ư? "
Thần Vũ đứng núp ở phía khuất và nghe thấy hết cuộc trò chuyện.
" Nhưng tại sao cô ấy lại...làm vậy? "
Chiếc xe của tên tay sai bắt đầu chuyển bánh. Cẩm Đào vẫn xách túi đồ đi và không để ý gì.
Tới đoạn đường vắng, cô đi theo vạch trắng giành cho người đi bộ thì chiếc xe đang ở phía xa tăng dần tốc độ lao nhanh về phía Cẩm Đào làm cô không kịp trở mình...
- KÍTTTTT.....!!!!!!
Tiếng phanh gấp xe kêu lên đến rợn người... Túi đồ rơi xuống đất vung vãi...
Khuynh Thi hoảng hốt 2 tay bịt miệng không khỏi thốt lên lời....
Cảnh tượng kinh hoàng gì thế kia? Một người đàn ông lao nhanh ra phía trước trong khoảnh khắc chớp mắt đã kéo nhanh Cẩm Đào ra khỏi nguy hiểm.
" T...Thần Vũ...?? T..tại sao? "
Chiếc xe ô tô rời đi. Cẩm Đào thở dốc. Khuôn mặt tái mét lại. Người run rẩy bám víu lấy cánh tay người đàn ông đã cứu mình.
- Cô...cô có sao không?
Gương mặt run sợ cô ngẩng lên thì Thần Vũ sững lại, dấy lên nỗi ngạc nhiên vô cùng, tâm trí anh chỉ kịp hiện lên 2 chữ " Cẩm Đào? "
- Cô...cô là Cẩm Đào...vợ của Thiên Nham? - Thần Vũ cất tiếng hỏi.
Cẩm Đào không biết trả lời như nào bèn đánh trống lảng:
- Cảm ơn anh...Anh tốt quá, không có anh, 2 mẹ con tôi sẽ chết mất...!!
- Không có gì...!
- Cho hỏi anh là...ai? Tôi sẽ đền đáp trong khả năng của tôi... - Cẩm Đào nhìn Thần Vũ với 1 ánh mắt cảm kích, biết ơn vô cùng.
Anh đảo mắt nhìn xung quanh thấy bóng dáng Khuynh Thi bắt đầu bỏ đi thì nhanh chóng mở miệng:
- Tôi là Thần Vũ.. Xin lỗi...Tôi phải đi rồi! Cô hãy cẩn thận về nhà nhé!
Nói rồi Thần Vũ bỏ chạy. Khuynh Thi vô cùng tức giận,nắm chặt 2 tay lại, răng nghiến ken két, miệng rít lên:
"Mạng cô lớn lắm! Nhưng chỉ trong hôm nay thôi! Không có lần sau nữa đâu Cẩm Đào "
Cánh tay cô chợt bị giữ chặt lại và 1 lực mạnh kéo cô quay về phía sau:
- Thần...Vũ? Anh làm cái quái gì ở đây vậy? Thả tôi ra...!!!
- Nói đi...tại sao em lại sai người đâm chết Cẩm Đào?
- An..h nói gì? Ý anh là sao? - Cô cảm thấy rùng mình.
- Anh đã nghe thấy em với tên lái xe nói chuyện với nhau rồi!
- Vậy....vậy là anh đã cứu cô ta? - Khuynh Thi môi run rẩy.
- Nói cho anh sao em lại làm như vậy? Cô ấy đang mang thai mà...? - Thần Vũ nhíu mày.
Khuynh Thi giằng mạnh tay mình ra rồi tát cho Thần Vũ 1 phát đau điếng.
- Em...em dám... - Anh trừng mắt nhìn Khuynh Thi.
- Đồ vô dụng! Anh đã làm hỏng hết kế hoạch của tôi! Mau cút đi...Nếu như anh không cứu cô ta thì giờ cô ta đã chết rồi...Và Thiên Nham sau khi li dị Cẩm Đào sẽ chỉ nuôi con của tôi thôi!!
Trong cơn tức giận, Khuynh Thi đã vô tình thốt hết ra. Cả người cô chết sững lại. Thần Vũ nhíu mày:
- Con của em...? Nói vậy là em đã có thai?
- K...không tôi...- Khuynh Thi lắp bắp.
Thần Vũ thay đổi thần sắc,lộ rõ vẻ hứng thú:
- Tại sao em không nói cho anh? Đó là con của anh mà?
- Không phải!! Tôi không bao giờ có con với anh! Đó là con của Thiên Nham!!! - Khuynh Thi chỉ thẳng tay vào mặt Thần Vũ.
- Ha ha ha ha.... - Thần Vũ ôm bụng cười ngặt nghẽo làm người cô run rẩy
- Đúng như dự tính của anh! Em thật là 1 cô gái rất mưu mô và thủ đoạn! Đừng tưởng anh không biết...cái thai trong bụng em là con của anh!
- Và...em đã nói dối đó là con của Thiên Nham!
Khuynh Thi bất giác nhìn xung quanh lo sợ, trừng mắt:
- Anh nghĩ là anh tốt lắm sao? Tôi cũng khá ngạc nhiên khi anh cứu Cẩm Đào đấy! Bình thường thì anh sẽ chỉ đứng đó nhìn kịch hay thôi mà? Thật là giả tạo, bị ổi!
- Vậy chúng ta mới hợp nhau đó em à!- Ánh mắt Thần Vũ lộ rõ ý cười và sự thích thú, tà mị.
- Đ...đồ điên! Đồ thần kinh!!
Khuynh Thi hét lên rồi bỏ đi. Thần Vũ nhìn bộ dạng của cô mà vỗ tay đôm đốp:
- Ha ha ha...Cẩm Đào li dị với Thiên Nham? Khuynh Thi lại muốn hãm hại con Cẩm Đào để độc chiếm Thiên Nham? Ồ...vậy là sắp có 1 đám cưới à? Thêm 1 chủ rể ngu ngốc bị lừa... Vở kịch này hấp dẫn quá mà... Ha ha ha...
* *
- Reng...reng...reng....
Tiếng chuông điện thoại của Nhật Viễn kêu lên. Là số của quản gia nhà anh:
- Có chuyện gì?
- Cậu Viễn à...cô Cẩm vừa suýt bị 1 chiếc xe ô tô đâm....
Nhật Viễn kinh ngạc, lộ rõ vẻ lo lắng:
- Sao cơ? Cẩm Đào suýt bị xe đâm? Tôi đã dặn là không cho cô ấy ra ngoài mà?
- Xin lỗi cậu chủ! Tôi cũng đã ngăn nhưng cô ấy 1 mực khăng khăng đòi tự đi!
Nhật Viễn 1 tay ôm trán:
- Vậy giờ cô ấy sao rồi?
- Dạ...May là có 1 người đàn ông kịp thời tới cứu...
- Người đó là ai?
- Dạ...cô Cẩm nói tên người đó là Thần Vũ...
- Được rồi! Tôi sẽ về ngay đây...!
Dứt lời Nhật Viễn gấp gáp chạy đi. Thiên Nham vô tình đi qua, đứng ở đằng sau và nghe thấy hết, mắt anh đăm chiêu:
- Cẩm Đào...suýt bị xe đâm và Thần Vũ là người tới cứu?....