Người Tình Độc Quyền

Chương 13




- AAAAAAAAAAA!!!!!

Khuynh Thi hét to lên trong phòng khi vừa mới tỉnh dậy và thấy mình đang trong trạng thái không có 1 mảnh vải che thân.

- Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao mình lại ở đây...?

- Ồ? Em dậy rồi đó hả?

Tiếng 1 người đàn ông từ trong phòng bếp đi ra làm cô vội vớ lấy chiếc chăn mà khiếp sợ kêu lên:

- Th...Thần Vũ?

- Sao em nhìn anh khiếp sợ vậy? Công nhận em ngủ say thật! Trưa rồi này, dậy ăn chút gì đi.

Thần Vũ bưng bữa sáng tiến lại gần chỗ Khuynh Thi thì bị cô hất ra làm đĩa đồ ăn bị rơi xuống đất: CHOANG!!!

- Đồ bị ổi!! Nói nhanh đêm qua anh đã làm gì tôi? - Khuynh Thi hét lên lộ rõ vẻ mất kiểm soát.

Thần Vũ ngồi xuống giường, giơ tay mình lên ngửi và cúi xuống ngửi cả vai, và với một nụ cười thoả mãn:

- Mùi hương em tới giờ còn quyện cả vào người anh này? Ha...ha...Thơm quá!

Khuynh Thi tức giận như sắp khóc giơ tay tát mạnh vào má Thần Vũ ngồi cạnh đó:

- Tại sao...anh dám... Anh đi chết đi! Tôi sẽ giết anh!!! Đồ khốn!!!!

Thần Vũ lấy tay ôm vết đau đỏ rát của mình trên má rồi ngửa mặt lên cười đểu:

- Vậy em nghĩ lần đầu của em là để dành cho thằng Thiên Nham ấy hả?

- Anh chỉ yêu cầu 1 đêm em là của anh thôi mà? Giờ thì em có thể đi rồi muốn làm gì với thằng Thiên Nham đó thì làm!

Thần Vũ bỗng quay mặt sang phía Khuynh Thi nhìn âu yếm tới rùng mình:

- Về sau...nhỡ em có...chuyện gì thì anh sẽ sẵn sàng chịu trách nhiệm mà!?

Câu nói đó của hắn làm người Khuynh Thi sững sờ và run lên. Cô lập tức đẩy Thần Vũ ra và chạy vào trong phòng vệ sinh.

* *

Đến tận 6h tối, Khuynh Thi mới về căn biệt thự. Thiên Nham đang đi đi lại lại suy nghĩ về việc gì đó có vẻ nghiêm trọng.

Nhìn thấy Khuynh Thi bước vào phòng. Anh sững sờ:

- Sao tới giờ em mới về? Em đã đi đâu?

Vừa mới dứt lời, Khuynh Thi đột nhiên chạy tới ôm lấy Thiên Nham rồi hôn anh.

- Thiên Nham à? Mình cưới nhau đi anh! Cưới đi anh....em không chịu nổi nữa rồi...!

Vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, anh gỡ người Khuynh Thi ra:

- Em...bị sao thế?

Không nói năng gì, Khuynh Thi ấn Thiên Nham ngã xuống giường rồi cởi cúc áo sơ mi anh ra:

- Th...Thiên Nham...e...em muốn...

Anh giữ tay cô lại:

- Em bị sao vậy?

Cô vẫn lắc đầu:

- Tại sao anh lại ngăn cản em? Vì Cẩm Đào à? Anh còn yêu cô ta à?

- Làm gì có chuyện đó!? - Thiên Nham phủ định.

- Vậy thì đừng ngăn cản em...Chỉ đêm nay thôi...Em yêu anh....

Khuynh Thi ngồi lên người Thiên Nham và cúi xuống hôn anh trong đê mê điên cuồng, gấp gáp.

Thiên Nham như bị kích thích, người anh nóng ran lên, cơn dục vọng đã xâm chiếm toàn bộ lí trí anh. Thiên Nham xoay người đè Khuynh Thi xuống hôn cô, rồi chuyển dần xuống cổ và ngực...

Màn dạo đầu kéo dài nửa tiếng, sau đó Thiên Nham cất giọng trầm trầm hỏi:

- Anh...vào nhé?

Khuynh Thi mặt đỏ ửng lên khẽ gật đầu. Cô quằn người ôm lấy Thiên Nham và kêu lên:

- A....h...h~.........a... ~

- N...hẹ thôi anh...Đừng...ch...chuyển động nữa mà...ah....~...

1 căn phòng chất chứa phong tình. 1 đêm hoan lạc....cứ thế diễn ra liên tiếp trong 2 tiếng đồng hồ. Cả 2 đều nhễ nhại mồ hôi sau 1 hồi vật vã trên giường rồi ngủ thiếp đi.

Tới 9h, Khuynh Thi mở mắt bừng tỉnh vì trong giấc ngủ đâu đó vẫn chứa nỗi sợ hãi bởi Thần Vũ, tiếp tới là sợ Cẩm Đào sẽ phá hỏng cuộc tình và lễ cưới của cô với Thiên Nham.

Mắt Khuynh Thi bỗng nhìn ra phía cửa sổ căn phòng. Trời đã tối. Căn nhà kho nơi gác xét vẫn bật sáng đèn điện. Khuynh Thi nắm chặt 2 tay lại và rít lên 2 chữ: " Cẩm Đào!"

Khuynh Thi nhìn Thiên Nham vẫn đang ngủ trên giường:

- Đêm nay...hãy để em...xử lý Cẩm Đào! Rồi 2 chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau anh à...

Một tiếng sấm nổ vang trời ngay lúc ấy.

* *

- Cộp cộp cộp.... - Tiếng bước chân chạy của 1 người con gái đang đi trong vườn tối tiến tới căn nhà kho. Cơn gió lạnh làm lá rụng ngoài vườn kêu lên những tiếng xào xạc.

- Két....ttt - Tiếng mở cửa nhà kho vang lên.

Đúng lúc ấy, Cẩm Đào đang ngồi khâu áo thì cửa sổ tự dưng bật mở. 1 cơn gió mạnh mang hơi nước thổi mạnh vào trong.

- Gió mạnh quá! Trời sắp mưa rồi... - Cẩm Đào đứng dậy vươn người ra ngoài để với tới cánh cửa sổ đóng lại.

Cùng lúc ấy, tiếng chân ai đó đã tiến lên cầu thang gác xét. Tay có kéo lê 1 vật nặng. Đó là cái chày gỗ ở xó nhà kho.

Cẩm Đào đóng được chiếc cửa sổ. Cô thở dài nhẹ nhõm rồi quay lưng lại.

Chợt,giật mình, khuôn mặt cô tái mét khi thấy bộ dạng của người con gái ấy. Giấc mơ ùa về với chiếc chày gỗ quen thuộc.

- Khuynh Thi?....

- Aha....ha...Tôi tới đây....tới giúp cô và cả con cô được giải thoát khỏi cõi trần này! - Nụ cười mất kiểm soát của Khuynh Thi vang lên đáng sợ tột đỉnh. Giống 1 con quỷ dữ giết người để chiếm đoạt 1 thứ gì đó.

- Không...xin cô...

Mưa nặng hạt. Mưa rơi xối xả và 1 tiếng sấm xé rạch ngang trời.

Mặt Cẩm Đào đầy máu ôm bụng mình khóc trước mặt Thiên Nham:

- Cứu em với...Thiên Nham...Cứu em...

Anh giật mình tỉnh giấc. Hai tay run lên ôm lấy đầu mình trong sự bàng hoàng.

- Khuynh Thi...anh vừa mơ thấy giấc mơ lạ lắm....

- Khuynh Thi?

Anh quay sang nhìn bên cạnh. Giường trống trơn. Khuynh Thi đã đi đâu mất.

Một điều gì đó khiến Thiên Nham nhìn qua cửa sổ. Trong màn mưa dày đặc, ánh sáng trên căn gác xét phía nhà kho cuối vườn....

Lòng Thiên Nham bỗng dấy lên 1 nỗi lo lắng tột đỉnh. Môi anh run lên:

- C...Cẩm Đào...