Người Tình Dĩ Vãng

Chương 9






Với sự chỉ dẫn và dìu dắt của ông ly, Mẫn Nghi nhanh chóng thích nghi với công việc của mình. Tính cần cù và chăm chỉ là phương châm sống của nàng. Nàng luôn phấn đấy và học hỏi thêm. Ðiều đó đã làm cho ông Lý Xuyên rất vui. Có hôm, ông đã cười và nói với nàng rằng:
- Mẫn Nghi này! Trước kia, bác thấy cháu dễ mến nên bác mới nhận cháu vào làm ở đây. Nhưng qủa thật lúc ấy bác cảm thấy mình hơi mạo hiểm, ai đòi tuyển thư ký mà lại nhận một nữ hướng dẫn viên du lịch vào làm. Nhưng không ngờ cháu giỏi thật đấy. Còn hơn cả những thư ký đã qua trường lớp trước kia.
Mẫn Nghi cười và khiêm tốn trả lời:
- Bác khen qúa lời. Nhưng những thành tích mà cháu có được là nhờ ở bác. Bác Xuyên! Nói thật, lúc xin vào đây làm, cháu cũng không mấy tin tưởng ở mình. Lần đầu tiên đứng trước trang trại Ức Thiên, cháu đã mấy lần chùn bước. Nhưng lại nghĩ mình không thử thì làm sao thành công được. Nhưng dẫu có thất bại thì cũng không sao. Bởi vì có câu " Thất bại là mẹ thành công " mà, phải không bác?
Ông Lý Xuyên trợn tròn đôi mắt:
- Ồ! Có một sự trùng hợp nhau vậy chăng? Tại sao những lời lẽ và hành động của cháu giống ông chủ của chúng ta qúa vậy? Thật là những người kiên cường. Rồi đây, nhất định cháu sẽ rất thành công vớ những suy nghĩ của mình. Bác tin là như thế.
Ông chủ? Nàng đã quên mất mình còn một ông chủ nữa. Nàng vào làm ở trang trại này gần 2 tháng nay rồi, nhưng chưa một lần biết mặt ông chủ như thế nào. Suốt ngày chỉ làm việc với ông Lý Xuyên nên nàng quên mất ràng nàng còn phải diện kiến với ông chủ nữa. Bây giờ nghe ông Xuyên nhắc lại, nàng hơi thắc mắc và bất an:
- Bác Xuyên này! Thế ông chủ đi đâu mà lâu thế?
- À! Ông ấy đi nước ngoài giao dịch làm ăn, mở rộng thêm trang trại, để có thêm nhiều việc làm cho những người dân quanh đây còn thất nghiệp.
Nàng khẽ thốt lên đầy cảm kích:
- Ông ấy thật là tốt. À! Bác Xuyên này! Bác có thể cho cháu biết về ông chủ không ạ?
Ông Lý Xuyên đáp với đôi mắt đầy hãnh diện:
- Bác đã sống chung với ông ấy mấy mươi năm rồi nên bác biết rất rõ. Ðể trang trại này được như vầy, ông ấy đã gặp không ít gian lao, khổ ải. Nhưng nhờ đức tính không bao giờ lùi bước trước mọi khó khăn và ý chí kiên cường, nên ông ấy đã làm được tất cả. Nhưng cũng thật là tội nghiệp, vì ông ấy luôn gặp điều bất hạnh. Thôi, bác không muốn nói nhiều về ông ấy. Khi nào gặp thì cháu sẽ biết nhiều hơn. Nhưng bác có một câu kết luận, ông ấy là một người thật tốt.
Nàng vẫn chưa hết thắc mắc. Qua lời nói của ông Xuyên, nàng đoán có lẽ ông ấy đã lớn tuổi, năm mươi hoặc sáu mươi tuổi rồi cũng không chừng. Nhưng nàng cảm thấy lạ. Ông chủ có đi công tác thì còn vợ, con ổng nữa chi, sao nàng cũng không thấy. Nàng nhìn căn biệt thư sang trọng. Chỉ thấy nơi đó im lìm, thỉnh thoảng có người quét dọn tươm tất và bà quản gia thường hay đi chợ. Chứ không thấy ai hay nghe nói đến vợ con ông chủ.
Nàng định đem thắc mắc của mình hỏi ông Lý Xuyên, nhưng nàng kịp nhớ lai thân phận của mình nên nàng đành im bặt. Nàng nghĩ đến một ngày nào đó nàng sẽ biết thôi mà.
Biết đâu ông ấy đã đem cả vợ con theo, vừa đi công tác và cả nhà đi du lịch luôn, thật là tiện. Nghĩ đến đó, nàng cảm thấy yên tâm về những gì trong trí tò mò của nàng.
Bỗng ông Lý Xuyên lên tiếng:
- Công việc hôm nay tạm xong nhé, cháu có thể về nghỉ được rồi, Mẫn Nghi ạ. Bác cũng nghỉ sớm, để đi thăm mấy người bạn đây.
- Nghỉ làm sao được bác. Cháu còn phải đi phụ các anh chị công nhân kiểm tra coi con giống nữa chứ.
Ông Lý Xuyên lắc đầu, cười:
- Bác nói vậy thôi, chứ bác biết làm sao mà cháu chịu nghỉ ngơi. Nhưng cháu cũng nên nhớ giữ gìn sức khỏe, kẻo ngã bệnh thì không biết ai giúp bác đây.
- Bác lầm rồi, bác Xuyên ơi. Cháu cảm thấy càng làm việc nhiều, cháu càng khỏe ra.
- Cháu thật là giỏi. Ngoài chức vụ thư ký ra, cháu còn kiêm đủ thứ. Khi nào ông chủ về, bác sẽ trình báo lại và đề nghị tăng lương thật cao cho cháu đó.
Trước khi bước ra khỏi phòng, nàng còn chỉ tay về phía căn biệt thự:
- Bác nói với ông chủ trả lương cho cháu thật cao, để cho cháu có thể mua một căn biệt thự cổ đó nhé.
Nàng đã chạy khuất sau cánh cửa, nhưng tiếng cười giòn tan còn vang lại và vỡ vụn trong gian phòng.
Ông Lý Xuyên nhìn theo, chợt đôi mắt ông bừng sáng. Ông mỉm cười, gật gù. Những gì ông đang suy nghĩ, có lẽ chỉ có ông biết mà thôi.
Còn Mẫn Nghi, sau khi chọc ông Lý Xuyên, này chạy về phía anh em công nhân đang làm việc.
Từ ngày đến đây, nàng đã lao vào công việc. Nàng rất hòa đồng với mọi người. Ngoài công việc của một thư ký ra, nàng làm đủ thứ, phụ ươm cây, giúp công nhân bón phân. Nói chung, nàng làm tất cả, bởi thế ai cũng rất yêu thích nàng. Vừa thấy nàng, ai cũng dành ch nàng những nụ cười và ánh mắt thân thiện nhất. Vì ban ngày làm đủ mọi việc nên tối đến, trong căn phòng nhỏ nhắn nhưng đầy đủ tiện nghi mà ông Xuyên đã dành ch onàng, nàng thường ngủ rất ngon. Nhờ không có thời gian nghĩ ngợi nên hình bóng Bửu Phong dần phai trong trái tim căng đầy sức sống của nàng. Bây giờ, thú vui và niềm hạnh phúc của nàng là công việc. Nàng thầm cảm ơn người đã tạo ra trang trại này. Chính trang trại này đã cứu sống tinh thần chìm lắng của nàng. Không hiểu sao nàng cảm thấy trang trại này thật gắn bó với đời nàng.
Vừa thấy Mẫn Nghi, đám công nhân reo lên:
- Ồ! Mẫn Nghi! Chúng tôi biết thế nào cô cũng đến đây mà.
Rồi trong đám đông ấy lại có tiếng một thanh niên:
- Mẫn Nghi này! Không hiểu sao mỗi khi làm việc mệt mà thấy cô là tôi khỏe lại ngay. Ước gì lúc nào cũng được cô ở bên cạnh.
Người thanh niên vừa nói xong thì đám đông lại cười ồ lên và nhiều tiếng lao xao tán thành.
- Ðúng rồi đó.
- Ðúng rồi đó, Mẫn Nghi.
Mọi người làm cho Mẫn Nghi thẹn đến đỏ mặt. Nhưng nàng cũng đùa theo:
- Thật vậy sao?
- Ðúng một trăm phần trăm luôn.
- Nếu thế thì tôi sẽ xin nghỉ làm thư ký và chuyển đến đây làm chung với các bạn nhé.
Thu Vân, một cô bé nhanh nhẹn, vui tính và tốt bụng hốt hoảng chạy đến ben Mẫn Nghi. Nắm lấy tay nàng, cô nói:
- Ðừng, chị Mẫn Nghi. Chị xinh đẹp và có học thức, không thể lao động chân tay như bọn em được đâu. Chị đừng nghỉ làm thư ký nhé. Chị cứ tiếp tục làm rồi những khi rảnh, chị ra dây chơi với bọn em như trước nay là được rồi. Bọn em thích lắm đấy.
Ðám đông lại lao nhao:
- Ðúng đó Mẫn Nghi. Nghe nói cô làm thư ký giỏi lắm đó.
Mẫn Nghi bật cười:
- Nói thật với mọi người nhé. Tôi là một người rất tham việc. Tôi sẽ không bỏ một việc nào đâu, mà còn muốn kiếm thêm nữa đó.
- Ồ! Có những người như chị thì trang trại của chúng ta sẽ mau phát triển hơn nữa.
Vừa lúc đó thì tiếng kẻng vang lên báo hết giờ làm việc. Mọi người lại nhao nhao lên:
- Hết giờ rồi, chúng ta về thôi.
- Mẫn Nghi ơi! Chúng ta về nhé.
Mẫn Nghi cười, khoát tay với mọi người:
- Các bạn cứ về trước. Tôi muốn đi vòng vòng một lát.
Thu Vân nhí nhảnh đến bên Mẫn Nghi:
- Chị Mẫn Nghi! Em về trước đây. À! Em nấu cơm lát chị về ăn với em luôn nhé.
Mẫn Nghi mỉm cười, đưa tay bẹo má Thu Vân và gật đầu:
- Vâng, chị sẵn sàng.
Bởi vì căn phòng của Thu Vân ở cạnh phòng của Mẫn Nghi, nên hai người vẫn thường nấu cơm ăn chung. Nhất là Mẫn Nghi thường xuyên sang phòng Thu Vân ăn. Ðiều đó làm cho Thu Vân cảm thấy thích thú.
Khi mọi người đã lục tục kéo về hết rồi, chỉ còn có mỗi mình Mẫn Nghi giữa một trang trại rộng lớn, bên cạnh đủ loại gia súc. Nàng đi tới, đi lui xem xét tất cả các chuồng thú con. Nàng chăm sóc chúng một cách say mê.
Mặt trời đã lặn từ lâu, trang trại bây giờ thật tĩnh lặng. Nàng vẫn say mê ngồi ngắm nghía những chú vẹt con bé xíu vàng ươm. Chúng cũng nghiêng đầu nhìn nàng với đôi mắt tròn xoe ngơ ngác, nhưng đầy thích thú.
Bỗng nàng giật mình, bởi một giọng nói vang lên:
- Cô đang làm gì ở đây vậy?
Hốt hoảng, Mẫn Nghi quay lại nơi phát ra tiếng nói. Rồi nàng lại chuyển sang ngạc nhiên:
- Hả? Tử Trung! Ông đến đây làm gì?
Nhưng Tử Trung không trả lờị Anh hỏi lớn hơn:
- Tôi đang hỏi cô. Cô đang làm gì ở đây?
Mẫn Nghi vẫn thản nhiên, còn tỏ ra kênh kiệu:
- Tôi không cần thiết phải trả lời với ông. Còn ông đến đây làm gì? À! Tôi đóan ra rồi. Có lẽ ông đến đây để mua giống cây hay các loại gia súc phải không? Xin ông thông cảm cho. Bây giờ đã hết giờ làm việc rồi. Và trời cũng đã gần tối. Ở đây, chúng tôi không làm việc ngoài giờ.
Mẫn Nghi thấy Tử Trung đứng tròn mắt nhìn mình như nhìn một người từ hành tinh khác đến, nên nàng nói tiếp:
- Sao ông vẫn chưa đi? À! Có lẽ ngày mai ông không biết phải liên hệ với ai phải không? Là tôi, cứ vào hỏi phòng làm việc của Mẫn Nghi. À! Tôi cũng cần giới thiệu cho ông biết. Ở đây tôi là thư ký, mọi giao dịch của khách hàng đều phải qua tôi. Bây giờ thì ông đã hiểu rồi, phải không ông tỉ phú Tử Trung?
À! Thì ra vậy. Đến bây giờ Tử Trung mới vỡ lẽ. Thì ra cô ấy là thư ký mới của trang trại. Một thoáng suy nghĩ qua nhanh trong tâm trí anh. Anh mỉm cười rồi gật đầu nói với Mẫn Nghi:
- Ok, Cô Mẫn Nghi! Nhất định ngày mai chúng ta sẽ gặp lại. Chào.
Tử Trung quay đi, không quên để lại một nụ cười. Mẫn Nghi liếc theo và "hứ" một cái rồi thầm nghĩ: Thì ra hắn muốn đi du lịch, còn muốn chăn nuôi nưã chứ. Nhưng sao khi hắn bỏ đi, hắn còn cười với nàng nưã chứ. Dù ghét đắng Tử Trung, nhưng nàng cảm thấy nụ cười của anh ta đẹp mê hồn. Nụ cười sao mà hấp dẫn lạ thường.
Mải nghĩ ngợi về Tử Trung mà bóng tối bao trùm cả trang trại lúc nào, nàng không hay. Đến khi nhìn quanh quất chỉ có một mình, nàng cảm thấy lo ngại và bước nhanh về phiá dãy phòng tập thể.
Hôm nay, nàng cần phải nghĩ sớm, cần phải tỉnh táo để tìm cách đối phó với người khách hàng mang tên Tử Trung. Nàng căm ghét hắn. Nàng phải tìm đủ mọi cách để cho hắn tức đến chết vì nàng. Bởi vì hắn mà uy tín của nàng bị tổn thương không ít. Đã vậy, hắn còn làm cho nàng bị đuổi việc, lại còn đánh lén nàng nưã chứ, thật là tiểu nhân.
Đá mạnh một hòn sỏi dưới chân, nàng lẩm bẩm:
- Tử Trung! Hãy đợi đấy. Nhất định phải làm cho ngươi tức chết vì ta.