"Oh, shit!" (Chết tiệt!)
Bạch Thi Tịnh đá đá vào bánh xe của mình, phì một tiếng.
Hết mẹ xăng rồi.
Sao cậu có thể bất cẩn được như thế nhỉ?
Thế là phải dắt xe đi bộ về nhà hả? Thôi cho xin nhé.
Bạch Thi Tịnh liếc mắt ngoảnh đầu ra xung quanh để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng cả cái bãi đỗ xe này chỉ một mình cậu đang đứng và một ông bác bảo vệ già đang ngáy khò khò ở trong chốt kiểm soát.
Thực ra, nếu có ai ở đây thì cậu cũng chẳng dám mở miệng đòi mượn xe đâu.
Vì sao ư? Vì cậu đang trốn việc đấy.
Chẳng hiểu sao trong người cậu cứ thấy khó chịu, bứt rứt mãi không yên nên muốn về nhà sớm hơn đôi chút.
Dù còn mỗi một tiếng nữa sẽ tan làm nhưng cậu không nghĩ mình không thể chờ đợi được đến lúc ấy.
Cậu nghĩ mình nên gọi điện nhờ sự giúp đỡ của một ai đó nhưng ngẫm lại thì tất cả những người cậu số đều là người làm việc trong giờ hành chính.
Vậy thì cậu phải gọi taxi thôi...
"Này, cậu là ai mà dám bước chân vào cổng công ty tôi đó hả?! Thẻ nhân viên đâu nổ ra đây mau!"
"Kìa bác.
Cháu không phải là người thuộc công ty..."
"Thế thì biến!"
"Thôi nào, cháu chỉ đi đến đưa đồ cho một người rồi đi ngay thôi ạ.
Đi mà bác bảo vệ dễ tính."
Từ xa kia, chẳng biết ông bác bảo vệ đã tỉnh dậy từ lúc nào đang giằng co với một người con trai lủng lẳng bên tay một túi đồ.
Cậu trai ấy cứ nài nỉ xin ông cho vào công ty nhờ một chuyện, còn ông ta thì nghiêm mặt chửi toàn xôi xéo và chim cút.
Điều đặc biệt là Bạch Thi Tịnh nhìn cậu trai ấy đến hơi há miệng.
Đồng thời cậu trai ấy cũng vô tình liếc sang bên đây, mắt mở to quên cả kì kèo với ông bác bảo vệ luôn.
"Bạch Thi Tịnh?"
"Đức Hải?"
Hai người bạn thân gặp nhau thật trùng hợp.
Ông bảo vệ kinh ngạc khi thấy Đức Hải có quen biết với Bạch Thi Tịnh, thế là hết muốn ngăn cậu ta lại luôn.
Trong khi Đức Hải vẫn còn đang ngẩn ngơ trước ngoại hình, phong cách trông rất mới của cậu thì đột ngột phát hiện Bạch Thi Tịnh đang nhìn mình mà nở một nụ cười.
Mà nụ cười này...!trông nguy hiểm vl.
"Đức Hải đó à? Thật không ngờ mày lại đến đúng lúc như vậy."
Đức Hải cảm thấy toàn thân ớn lạnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi hột, chớp chớp mắt nhìn thằng bạn thân mà mình suốt ngày í ới đột nhiên trông tàn ác lạ thường.
"Giúp tao một chuyến."
...
"Hức...! Hức...!"
"Đừng khóc nữa.
Mày khóc suốt nãy giờ rồi đấy.
Tao đã làm gì mày đâu?"
Đức Hải mím môi, ngăn không cho mình mất tự chủ mà nói đúng vậy.
Lúc đầu cậu ta chỉ muốn đến công ty để đưa cho chị Lý li trà sữa và một vài cái bánh ngọt, nhưng không thể ngờ lại gặp Bạch Thi Tịnh ở dưới sân.
Đã thế còn bị ép phải chở cậu về nhà, mua thêm một cốc trà sữa khác để cho Bạch Thi Tịnh uống.
Liệu đây có phải là bóc lột không a?
Thực ra chuyện này chẳng có gì mấy đáng sợ.
Nhưng khí thế của Bạch Thi Tịnh nay cực kì lạ.
Có cảm giác cậu không được dễ tính như trước nữa, thay vào đó còn rất đáng sợ và khó đoán.
Cảm giác ấy khiến cho Đức Hải không dám mở miệng ho he.
Đây vẫn là bạn cậu, nhưng người bạn ấy lại đang đổi tính rất thất thường.
Vẫn là những câu nói hàng ngày, nhưng nay lại mang một sức nặng rất khó chịu.
Bạch Thi Tịnh bảo cậu thả mình ở đầu ngõ, vẫy tay chào Đức Hải mít ướt đi về.
Chân quốc bộ vượt qua những cây cột điện đang dán chi chít những tờ quảng cáo, mắt đắm chìm nhìn lên mảng trời vẫn còn đang xanh trong nhiễm chút nắng chói.
Bước đi của cậu đột ngột dừng lại, Bạch Thi Tịnh đưa mắt nhìn Bạch Thường Hi đang loay hoay mở cổng vào nhà.
Khu xóm giờ này vẫn còn vắng, chắc chỉ có nỗi câu và cô là đang đứng ngoài đường...!cùng với một người khác.
Bạch Thi Tịnh giật mình phát hiện từ xa có một người đàn ông kì lạ mặt toàn đồ đen đang lén lút dừng xe ở cách đó khá xa, đôi mắt nhìn về phía của Bạch Thường Hi.
Nhưng khi thấy cậu đang tiến đến gần thì vội vã quay xe rời khỏi.
Ai vậy? Bạch Thi Tịnh chưa từng thấy người này trước đó, càng chẳng phải là người cùng xóm hay quen biết trong khu phố.
Bạch Thi Tịnh nghĩ ngợi đôi chút rồi lại tự cho rằng mình đã quá đa nghi nên phất tay bỏ qua luôn.
Chắc hắn ta cũng chỉ là một người qua đường thôi, nghĩ nhiều làm gì chỉ tổ rước thêm phiền phước vào người.
Ngày kế tiếp, Bạch Thi Tịnh vẫn xuống nhà sớm như hôm qua.
Cậu sửa soạn quần áo rồi mang cặp để đến công ty.
Cái sự việc nghỉ giữa giờ làm của cậu đã bị tên trưởng phòng Thẩm phát hiện.
Ông ta dù đang rất tức nhưng giọng nói qua điện thoại lại mang vẻ khá e dè, thậm trí cứ thi thoảng là nịnh nọt với câu rồi sau đó lại vội vã cười lấy lòng.
Nghe giọng điệu õng ẹo của ông ta mà Bạch Thi Tịnh gai góc cả người.
Cậu thở dài bước ra khỏi cổng.
Vừa đặt chân xuống mặt đường, cậu nghe thấy tiếng rồ ga xe máy nên mới đưa mắt nhìn theo hướng xe đang lao đi mất hút.
Chợt cậu nheo mắt lại, cảm thấy hơi kì quặc.
Bóng dáng ấy, chẳng lẽ là cái người bí ẩn sau cột điện hôm qua?.