Mạn Châu Sa Hoàng dừng lại khá lâu, đến cả Bạch Thi Tịnh cũng hoang mang lại nhìn anh.
Anh đưa tay day day vùng trán, khi thấy cậu nhìn anh thì đột ngột giật lên một cái.
Thấy ánh mắt mà anh nhìn mình có vẻ không đúng lắm, Bạch Thi Tịnh chống một tay xuống giường để nâng người dậy, một tay thì đưa lên trán Mạn Châu Sa Hoàng để đo thử nhiệt độ, giống như cách mà cậu hay làm khi những người em trong gia đình có biểu hiện không ổn.
Mạn Châu Sa Hoàng tiếp nhận hành động ân cần của cậu, cơ mặt cũng dãn ra không ít.
Anh hôn lên cổ tay cậu rồi hạ thấp người xuống hôn lên môi cậu.
"Tôi không sao.
Chúng ta tiếp tục."
Bach Thi Tịnh khá lo lắng vì giọng điệu của Mạn Châu Sa Hoàng thay đổi, với cả trông anh như vậy cậu cũng không biết anh có thể làm tiếp được không.
Nếu không muốn thì đâu phải tự ép mình như vậy? Cậu cũng không muốn làm cho lắm...!
Và cậu đã lo lắng thừa rồi!
Như những giây phút anh chững lại khi đó chỉ là một màn sương ảo ảnh thoáng chốc rồi tan biến.
Giờ đây, anh ta đang sắm trên mình vai của một loài lang sói thèm khát con mồi nằm bên dưới hạ thân, dồn lực mà thúc đẩy vật thể to như con hải sâm vào cái nơi mềm yếu nhất của cậu.
Bạch Thi Tịnh cổ gáy đỏ bừng, chỉ mới lăn lộn với anh được một hiệp mà bên dưới cậu đã ê ẩm ghê gớm, bây giờ lại tiếp tục nhận những công kích đến từ anh, cậu không biết ngày mai mình có thể đi lại được hay không.
Ở cái nơi giao thoa mỗi lần bị tác đônhj đều vang lên những âm thanh thẹn thùng.
Nước mắt đã khô lại ở khóe mi một lần nữa lại trào ra.
Mạn Châu Sa Hoàng cắn môi, áp mặt xuống hõm vai mảnh mai của cậu, hôn lên nốt ruồi duyên kia của cậu, thủ thỉ bên tai cậu.
"Em à, thật sự chúng ta vô cùng hợp nhau đấy."1
Bạch Thi Tịnh lạnh ớn cả người, từ lúc nào mà tên này lại có thể nói ra những câu sến súa như vậy?
Cậu uốn éo cả người, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi sự đè nèn của Mạn Châu Sa Hoàng.
Nhưng cậu càng cố giãy giụa, thì anh lại càng ôm cậu gắt gao hơn, chôn cậu sâu vào lòng như không để rời khỏi.
Mạn Châu Sa Hoàng cắm mặt xuống gáy cậu mà hít lấy những hương mùi ngọt nào toát ra từ cơ thể của cậu.
Thật là...!con m* nó thật chứ! Thơm gì thì cũng quá hấp dẫn rồi.
Đây là để câu dẫn anh sao?
Nếu vậy thì em thành công rồi đấy, Chàng trai nhỏ!1
Sa Hoàng cắn môi cười đểu, anh vung tay vỗ vào mông cậu.
"Đưa mông cao lên chút."
Bạch Thi Tịnh như bị một con ác ma sai khiến, cậu mệt mỏi lắc đầu không chịu, nhất định sẽ không theo lời nói của ác ma!
Anh hừ lạnh một tiếng, một tay cầm lên bẹn, một tay ấn eo cậu xuống.
Thực sự! Cái tư thế này quá kì cục rồi! Quá khiêu gợi!
Cậu bị anh dày vò đến không biết cả thời gian hiện đã trôi đi được bao lâu, không còn nhớ nổi tại sao mình lại thành ra thế này.
Bên tai cậu chỉ còn văng vẳng nghe thấy tiếng cơ thể va chạm mạnh bạo với một người khác, cảm nhận một bàn tay lành lạnh sờ soạn dọc theo từ ngực trôi đi xuống đến vòng eo.
Tầm mắt mờ mờ ảo ảo như bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm lại.
Tại cái nơi tiếu huyệt chật hẹp ẩm ướt ấy liên tục phải đón nhận những cú dây dưa từ cây thương trường nồng đậm sức sống.
Lớp màng nội bích mẫn cảm co bóp lên thứ vật rắn rỏi đang nằm dọc trong cơ thể, khiến người đàn ông càng trở nên hứng thú.
"Không...đừng...!đừng mà! Ức...!hư ư...! Không chịu nổi...!nữa..."
Những lời kêu ca cầu xin người đối diện dừng lại không chỉ không có tác dụng mà cậu còn biết nó có một chức năng khác, đó là mời gọi cái người kia hãy mau đến để thưởng thức cậu.
Hỏng...!như vậy là hỏng rồi...!
Từ nửa đêm đến gần sáng, không biết đã cùng anh lăn lộn bao nhiêu lần nhưng cho đến khi cậu có ý thức trở lại, cơ thể của cậu hệt như là đi mượn vậy, chân tay mềm như bột nhão, đầu óc nặng nề mà sống lưng kiểu như bị gãy làm đôi..