Lại Vi Vi ngước nhìn Bạch Thi Tịnh, ánh mắt tạo thành hình viên đạn.
"Có ai ngu mà tiết lộ bí mật của mình không?"
"...!Xì."
"Này! Ý cậu là sao?!"
Cô ta nhìn cậu ngoáy ngoáy lỗ tai không quan tâm, suy nghĩ và ý khinh thường đều viết hết lên mặt, giận run đến suýt nổ cả phổi.
"Tôi chỉ hỏi cho có lệ thôi.
Chứ biết thừa cô muốn đi theo tôi để đến chỗ Sa Hoàng chứ gì?"
Cậu nhìn mặt cô ta, thấy biểu cảm của cô ta há hốc như không thể ngờ tới thì đành thở dài một hơi.
Cốc cà phê cũng đã uống hết, cậu cầm chiếc cặp tap đứng lên.
Trước khi ra ngoài phố về lại công ty, Bạch Thi Tịnh quay lại, nói với cô.
"Đừng tốn công vô ích như vậy.
Sa Hoàng không đến lượt tay cô đâu." Cậu cười cười, vẻ mặt cực ngông cuồng kết hợp với đôi mắt màu đỏ khiến cho cậu càng thêm phần nguy hiểm: "Tránh xa những thứ vốn không thuộc về cô.
Lời khuyên trân thành đấy."
Lại Vi Vi im lặng nhìn Bạch Thi Tịnh vẫy tay rời đi, từ bên túi áo bỗng rung lên tiếng kêu phát ra từ điện thoại.
Là một tin nhắn được gửi tới.
Người ẩn danh: [Đối tượng rời đi chưa?]
Lại Vi Vi liếc nhìn xung quanh rồi hơi ghé đi màn hình điện thoại, nhắn tin hồi âm cho người đó.
Lại Vi Vi: [Đi rồi]
Người ẩn danh: [Tốt lắm.
Tất cả những gì cần làm cô đã rõ chưa?]
Cô mím môi, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ trầm ngâm hiếm thấy.
Lại Vi Vi: [Đã rõ]
...
Tinh! Tinh!
Đức Hải: [Ê, mày tan làm chưa? Tao đang ngồi dưới quán vỉa hè đợi mày này]
Bạch Thi Tịnh đang ngồi sửa lại bản kế hoạch để nộp lên ban lãnh đạo, bỗng nhận được tin nhắn đến từ Đức Hải.
Cùng lúc đó tiếng chuông báo tan làm vang lên, Bạch Thi Tịnh thu dọn tài liệu trên bàn vừa nhắn tin lại cho Đức Hải.
Bạch Thi Tịnh: [Tan làm rồi, đợi tao chút]
Đức Hải: [Ok!]
Bạch Thi Tịnh nhanh chóng rời đi đến thang máy, chị Lý thấy vậy muốn gọi cậu lại những đã chẳng còn kịp.
"Ôi...!cậu ấy đi mất rồi."
Một người đồng nghiệp thấy vậy thì không khỏi tò mò.
"Chị Lý, chị muốn gặp cậu ta để làm gì vậy?"
"À, không có gì đâu.
Chỉ là hồi trước cậu Bạch có cho chị mượn khăn tay nên muốn trả lại thôi."
"Thế thì cứ để trên bàn làm việc sáng mai cậu ta đến lấy là được."
"Nhưng như thế sợ có ai lấy mất."
Chị Lý nhìn đồng hồ nghĩ chắc bây giờ Bạch Thi Tịnh mới chỉ rời khỏi thang máy, chắc còn kịp để đưa cho cậu nên quyết định vẫn đi theo xuống tầng.
Ngoài cổng công ty, Bạch Thi Tịnh ngó đầu nhìn quanh liền thấy Đức Hải đang ngồi ở quán trà đá gần đó, vẫy tay với cậu.
"Tiểu Tịnh! Tao ở đây nè!"
Nhìn Đức Hải trông có vẻ ổn sau khi bị lũ xã hội đen rượt chạy marathon, Bạch Thi Tịnh cảm thấy nhẹ nhõm.
Trước khi đến chỗ Đức Hải đang ngồi, Bạch Thi Tịnh liếc nhìn xung quanh.
Hừm...!Hôm nay không thấy Lại Vi Vi.
Chắc là bỏ cuộc rồi.
Có nên ăn mừng không đây?
"Sao thế?" Đức Hải khó hiểu khi thấy hành động này của cậu.
"À, chẳng có gì đâu." Bạch Thi Tịnh đáp lại.
Cậu đi đến kéo ghế ngồi cạnh cậu ta.
"Lâu ngày rồi chưa gặp, dạo này trông mày có vẻ khoẻ phết..."
Ngay khi cậu vừa nói xong, thân người Đức Hải chợt run lên, cậu ta nhìn Bạch Thi Tịnh bằng một ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Không khoẻ sao được? Nhờ ơn mày kéo lũ đó đến nên tao được hẳn một ngày để luyện cơ bắp luôn đấy.
Xem này, bây giờ tao đã có một body 6 múi cùng với một sổ khám sức khoẻ full thể trạng tốt.
Tất cả là tại mày!"
"..."
Trong khi Đức Hải đang cầm cổ của Bạch Thi Tịnh lắc lên lắc xuống, thì phía sau họ vang lên tiếng nói của chị Lý.
"Ừm...!Cậu Bạch."
Cả hai đều đồng thời dừng lại, quay sang nhìn chị Lý.
Chị Lý thở phào một hơi, lấy ra chiếc khăn tay mà cậu chơi mượn đem trả lại cho cậu.
"Hồi trước cậu cho chị mượn, cảm ơn cậu nhé.
Chị đã giặt nó rồi đấy."
Bạch Thi Tịnh nhận chiếc khăn tay từ tay chị, bất ngờ khi chị còn nhớ đến, chính cậu là chủ nhân mà còn quên nữa là.
"Tiểu Tịnh! Tiểu Tịnh! Nữ thần đó là ai vậy?!" Đức Hải nãy giờ im lặng như tờ tự dưng ôm chầm lấy cậu, giọng nói có phần kích động.
"Ôi mẹ ơi! Mày tránh xa tao ra được không?!" Bạch Thi Tịnh giật mình khiếp đản vội đá tên đó ra xa.
Đức Hải kêu lên xót xa, xoa xoa cái mông của mình bị cậu đá tàn nhẫn xuống đất.
Đang khó khăn chống người đứng dậy, thì một bàn tay mảnh mai bỗng chìa đến trước mặt cậu.
"Cậu có sao không?" Chị Lý lo lắng.
Đức Hải giật mình, ánh mắt nhìn chị rất thâm tình.
Cậu ta nắm lấy tay chị Lý, nhưng chưa cần chị giúp kéo lên đã tự thẳng hai chân đứng dậy, nháy mắt với chị.
"Tôi không ngại để được nàng nắm tay."
Bạch Thi Tịnh ngồi ở đó vội vã che mặt không dám nhận người quen.
Tên khùng!.