Sau khi đã thỏa mãn, Mạn Châu Sa Hoàng ôm chặt cậu trong lòng, dán lên khắp mặt cậu là những nụ hôn nồng thắm.
"Chụt chụt chụt!"
"…" Bạch Thi Tịnh bất lực.
Anh tha cậu vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Bạch Thi Tịnh giãy nảy, cảm giác không an toàn!
Lẽ nào… anh tính XXX cậu trong đấy nữa hả?! Như trong phim ấy!
Chịu thôi! Cậu không thể chịu nổi được nữa!
Hai bên cánh chân đang run rẩy, tưởng như nếu anh thả tay để cho cậu tự đi, chắc chỉ là chỉ cần nhấc chân lên thôi là cậu sẽ ngã sấp mặt xuống dưới sàn.
"Anh… thả ra! Để tôi tự tắm!"
"Nhưng em có đứng được đâu?"
Dù Bạch Thi Tịnh có gào mồm như thế nào, Mạn Châu Sa Hoàng cũng nhất định không chịu thả ra.
Anh xách cậu lên vai hùng hổ đi vào trong phòng tắm.
Mọi người tưởng là sẽ có thêm một phân cảnh hai người mây mưa nữa chứ gì?
Bạch Thi Tịnh cũng vậy, cậu liên tục đánh loạn xạ trên người anh, đối với Mạn Châu Sa Hoàng thì những cú đánh ấy chẳng khác nào đánh gió, nhưng cậu cứ nghiêng ngả như thế này chỉ sợ bị ngã, anh đành phải vỗ về cậu.
"Anh hứa sẽ không làm gì em đâu.
Đừng giãy nữa, nguy hiểm lắm."
Bạch Thi Tịnh: Biết là nguy hiểm thì thả tôi xuống đi mà.
Anh đặt cậu vào trong bồn tắm, hai tay lột chiếc áo thun anh đang mặc để sang một bên khác.
Từng tấc cơ bắp xếp thành hàng cũng đủ để chứng minh cho sự rắn rỏi của chủ nhân của chúng.
Bạch Thi Tịnh xấu hổ vội vàng che mắt lại, chỉ chừa hai cái khe ngón tay hình chữ V để liếc trộm.
Ôi mẹ ơi! Chết con rồi! Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!! Anh ta đến kìa--!
Ràooooo!
"Hả?"
Mạn Châu Sa Hoàng mở vòi hoa sen, vặn van vòi nước để làm ngập bồn tắm.
Chẳng hiểu anh lấy từ đâu ra một cái nón gội đầu cho em bé úp lên Bạch Thi Tịnh, đổ dầu gội lên lòng bàn tay, bắt đầu gội cho cậu.
"Hôm qua em chảy nhiều mồ hôi quá."
Bạch Thi Tịnh: "???"
Cậu ngơ ngác để cho anh gội đầu, gội đầu xong thì tiếp tục ngồi yên để cho anh tắm rửa qua người.
Xong, anh bọc cậu trong một cái khăn bông rồi bê ra ngoài phòng ngủ.
Lau đầu sấy tóc cho cậu, mặc hộ cậu quần áo, không những thế còn thay băng gạc ở tay giúp cho cậu, lấy một chút gel tạo mẫu vuốt tóc cho xinh.
Tất cả những chuyện ấy đều được thực hiện rất trơn tru, đến nỗi mà tâm trí Bạch Thi Tịnh rơi cả vào vũ trụ.
"Bác gái sáng nay có gọi điện cho em đấy.
Anh đã nói em đang ở cùng anh.
Cả bên phía công ti em anh cũng đã bảo họ cho em nghỉ làm một hôm rồi."
Bác gái? Ý là Liễu Huệ Di ấy hả? Sao cứ thấy cái danh xưng này nó hơi sai sai…
Mạn Châu Sa Hoàng rất tốt bụng, Bạch Thi Tịnh công nhận là như vậy.
Không những chở cậu về tận đến cổng, mà còn hào phóng tặng nguyên cho nhà cậu 3 kí thịt bò hảo hạng nhập khẩu từ Mĩ để làm bữa tối.
Liễu Huệ Di ra đón con trai mình thì mở to cả mắt, nhìn anh chẳng khác nào nhìn một idol.
Cho đến tận khi Mạn Châu Sa Hoàng tạm biệt rồi phóng xe rời đi, lúc này bà mới huých huých vào tay của Bạch Thi Tịnh.
"Đấy có phải là Tiểu Hoàng không? Thằng bé thay đổi nhiều quá đến mẹ suýt không nhận ra luôn."
"À, vâng.
Đấy là cái tên hồi trước suốt ngày sang nhà mình để ăn trực đấy."
"Lâu rồi mẹ không nhìn thấy bạn ấy.
Hai đứa làm lành rồi hả?"
Bạch Thi Tịnh nhạt giọng, nói cũng tàm tạm vậy rồi xách túi thịt bò để vào trong bếp.
Liễu Huệ Di nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét, sau đó hỏi một câu làm Bạch Thi Tịnh cắn cả vào lưỡi.
"Con với Tiểu Hoàng là người yêu của nhau hả?".