Mạn Châu Sa Hoàng theo phản xạ vòng tay qua cổ cậu, đầu thì tựa vào vai.
Một mùi thơm thơm hoa nhài từ quần áo cậu luẩn quẩn quanh đầu óc của anh, thoáng làm cho cơ mặt đỏ bừng.
Cậu trai ấy lúc bấy giờ cao hơn anh một chút, nụ cười trên khuôn miệng đủ để cho Mạn Châu Sa Hoàng phải mê mẩn.
Cậu rất đẹp, trong sự mơ màng của ánh trăng càng giống như một chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích.
Mạn Châu Sa Hoàng nhìn cậu rồi rúc đầu vào trong cổ cậu, thực sự anh rất thích hơi ấm mà cậu tỏa ra.
Nó khiến cho anh cảm thấy yên tâm vô cùng.
Dù cho cậu trai ấy anh chưa từng quen biết.
Lúc này, Mạn Kỳ Tuyết đang ngồi ở phòng bếp nhâm nhi chai rượu vang, chị khẽ đánh mắt về phía đồng hồ treo trên tường, tự nhủ chắc mình phải đi gọi bố thật thôi.
Nhưng khi chị vừa uống thêm một ngụm cuối cùng trước khi cất lại vào trong tủ, thì cánh cửa chính kêu "cạch" một tiếng rồi mở ra.
Mạn Kỳ Tuyết: "… PHỤT!!!" Ngụm rượu cuối cùng từ miệng bay ra ngoài thành một đường thẳng, còn óng ánh lên cả cầu vồng.
Mạn Kỳ Tuyết nhìn Mạn Châu Sa Hoàng trở về nhà, nhưng khi đi một đằng khi về lại một nẻo.
Cái hình ảnh chỉnh chu của anh trước khi đi và cái bộ dạng tả tơi của anh khi đi về, Mạn Kỳ Tuyết không biết đây có phải là cùng một người hay không.
Chị cười muốn nội thương, bước đi còn chẳng vững.
"GYA HA HA HA HA!!! Mày chui rúc ở đâu mà lại thành cái bộ dạng thế này hả con?! Tao khóc ra nước mắm với mày mất thôi! HÁ HÁ HÁ!!!"1
Mạn Châu Sa Hoàng: "…" Tôi nghi ngờ sự huyết thống của hai chúng ta.
Chị người ta thấy em mình dù chỉ bị một vết xây xát nhỏ ở trên người cũng sẽ lo toáng lên, mà con chị nhà mình thì… Chỉ hai chữ thôi: Muốn đấm.
Mạn Kỳ Tuyết lắc lắc vai của Mạn Châu Sa Hoàng, anh có cảm giác như nếu chị ta mà còn lắc thêm nữa chắc anh sẽ rụng đầu mất.
Bọn họ ở bên dưới tần cười đùa, nhưng lại không hề nhận ra rằng Mạn Trạch Lăng đã đứng ở trên cầu thang âm thầm quan sát họ.
Ánh mắt ông trầm ngâm như đang suy nghĩ một điều gì đó.
…
Cộc cộc cộc!
"Thiếu gia, lão gia muốn gọi cậu xuống nhà gặp ông ấy."
"Ừ ừ."
Quản gia Triệu rời đi được một lúc, Mạn Châu Sa Hoàng mới mắt nhắm mắt mở nhổm dậy từ tấm chăn ấm áp.
Anh uể oải nhìn lên đồng hồ điện tử để trên bàn học, có ghi 5 giờ sáng.
Anh chải lại đầu tóc cho đỡ rối, thay quần áo khác dài chùm qua tay và mắt cá chân hòng che đi những vết thương chi chít ở trên người, lõng thõng bước xuống tầng.
Thật ra Mạn Châu Sa Hoàng vẫn còn muốn ngủ nữa vì lúc giữa đêm anh đã rất mệt mỏi, không những thế anh còn ngủ muộn nữa, chắc ngủ cũng chỉ tầm 2-3 tiếng.
Bước xuống phòng khách, Mạn Châu Sa Hoàng cảm thấy hơi lạ khi không gian có vẻ trống trải hơn lúc ban đầu, những bức tranh, đồ vật treo trang trí hay một số đồ nội thất thì đã biến mất, chỉ còn lại bộ ghế sô pha mà một cái ti vi đựng ở trên kệ tủ.
Những người hầu trong nhà thì đi lại rất tất bật, đôi khi anh còn thấy họ bê những thùng đựng rất lớn đặt lên một chiếc xe tải chở đi.
Đầu bếp cũng chưa thấy dọn ra bữa sáng như hàng ngày.
Mạn Châu Sa Hoàng ngồi xuống một đầu ghế sô pha, tự rót cho mình một cốc nước.
"Ông đang bán đi mấy đồ vật dụng trong nhà hả? Công ty phá sản rồi?"
Mạn Trạch Lăng không nhìn anh, mắt vẫn chăm chú đặt lên những trang báo đang cầm trên tay.
"Tại sao mày lại nghĩ thế?"
"Không biết.
Chỉ là đoán thôi.
Không phải hả?"
Mạn Châu Sa Hoàng chỉ nói cho vui, anh không mong ông sẽ đáp lại mình.
Mắt nhìn nãy giờ chỉ có thấy ông và anh họp ở dưới phòng khách, ngoài ra cũng chỉ có một vài người hầu đang đi đi đi lại trong nhà, không thấy Mạn đại lão gia, Du Du Lan hay Mạn Kỳ Tuyết.
"Ông không gọi những người khác xuống à?"
"Họ đi trước rồi."
Mạn Châu Sa Hoàng nhíu mày nhìn Mạn Trạch Lăng, cảm thấy không hài lòng bởi câu trả lời cụt lửng của ông.
"Đi là đi đâu? Ông phải nói hẳn hoi ra chứ?"
"Sang nhà mới trước rồi."
Mạn Trạch Lăng gấp tờ báo lại, chỉnh trang vạt áo vest.
"Hôm nay chúng ta sẽ chuyển nhà.".