Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!

Chương 48: 48: Mặt Bụng Tay





Không ổn rồi!
Bạch Thi Tịnh cảm nhận được mối nguy hại, cậu muốn đứng lên để cản anh nhưng đôi chân không chịu nghe theo ý muốn của cậu.

Đau quá.

Hình như cậu gãy chân thật này.

Mới ban nãy Mạn Châu Sa Hoàng đang ngồi theo dõi cậu từ xa, thấy cậu đứng lên đã toan đuổi theo, nhưng lại bị một người phụ nữ chặn đường.

Không hiểu nổi cô ả này đã say xỉn tới đâu mà cả gan định ôm lấy Mạn Châu Sa Hoàng.

Anh tức giận một tay đẩy ả ra.

Cô gái ấy loạng choạng lùi ra sau vài bước, không chịu bỏ cuộc mà xán lại gần Mạn Châu Sa Hoàng một lần nữa.

Vốn anh chỉ là một người lạnh lùng chứ không phải là một kẻ vũ phu, liền lập tức gọi bảo vệ để lôi ả đi chứ thay vì động tay động chân như một số người mất kiên nhẫn khác.

.

Ra chương nhanh nhất tại * TRÙM truуện.v N *

Tính chạy theo Bạch Thi Tịnh nhưng quay đi quay lại chẳng thấy cậu đâu nữa.

Vô tình thấy tên tóc vàng đi vào nhà vệ sinh nên anh mới bám đuôi người đó, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng này.

Thấy cậu nằm đau đớn với những vết thương ở trên người, thấy tên đàn ông hung hăng đang cầm một con dao dọc giấy dính máu, sự cuồng nọ bùng phát trong tâm trí của anh.

Anh không phải là một kẻ vũ phu, nhưng sẽ vũ phu những lúc cần thiết.

Những kẻ nào dám động vào Bạch Thi Tịnh, Mạn Châu Sa Hoàng chắc chắn sẽ tuyệt đường sống của kẻ đó, khiến cho hắn sống không bằng chết.

Anh tiến lại gần, bóp cơ miệng của tên đó rồi ném mạnh vào tường.

Tên tóc vàng kêu lên ầm ĩ hệt như một con lợn bị chọc tiết, bò mon men dưới đất khó khăn chống người dậy hệt như bị gãy mất một vài dải xương sườn.

Mạn Châu Sa Hoàng nhìn về phía Bạch Thi Tịnh đang ngồi dựa vào tường, giọng nói nhẹ như vương tơ nhưng sức nặng lại tương đương với áp suất của đáy biển.

"Nói đi.

Hắn đánh vào những nơi nào của em?"
Bạch Thi Tịnh siết chặt lấy thân mình, mặc dù ánh mắt của anh không hề có sát khí hướng về cậu, nhưng sự tức giận ấy của anh lại khiến câu sợ hãi, giọng nói run rẩy vì bị đau.

"Mặt, bụng, và tay…"
Mạn Châu Sa Hoàng nhàn nhạt hướng về người đàn ông đang lảo đảo chống người dậy ở góc tường nhà vệ sinh.

"Vậy sao?"
"Tên… Tên khốn! Chết đi!!!" Hắn ta hét lên chói tai, cầm con dao dọc giấy chạy về phía Mạn Châu Sa Hoàng.

Bạch Thi Tịnh sợ hãi định hét anh chạy đi, nhưng chưa kịp thì lại thấy tên đàn ông đó bay thẳng vào tường một lần nữa.

Hắn ta nằm lăn lộn trên mặt đất, tay run như cầy sấy ôm lấy chiếc mũi bị méo hẳn sang một bên đang chảy máu ròng ròng, một vài chiếc răng bị rơi ra bên ngoài, khắp cả sàn nhà vệ sinh và áo sơ mi trắng của tên đó nhuốm màu máu tanh.

"Mặt."
Mạn Châu Sa Hoàng lững thững xách cổ hắn lên, nắm tay siết lại thành quyền, lực đạo mạnh như có thể xuyên thủng cả tường một phát vào bụng hắn.

"Bụng." Ánh mắt anh là một hố sâu không thấy đáy, tuyệt nhiên cũng chẳng có chút tình thương nào.


Hắn phun ra một ngụm máu, từ hốc mắt cũng chảy ra những dòng chất lỏng màu đỏ đỏ.

Mạn Châu Sa Hoàng thả hắn xuống, khuôn mặt lạnh tanh không chút do dự hay ngần ngại.

Anh lấy chân đì mạnh lên bả vài của một người đàn ông đang nằm vật vã không thể phản kháng lại, cầm lấy cổ tay hắn, vặn mạnh thành một đường tròn.

CẠCH!
"Tay."
Tiếng nói nhẹ như không của anh vang lên, theo sau đó là một tiếng hét thế lương của tên tóc vàng.

Bạch Thi Tịnh ngồi trong góc như đờ đẫn cả người.

Cái tên mà hàng ngày toàn mặt dày nhắn tin cho cậu, bị cậu chửi vô số lần lại có thể ra tay tàn nhẫn đến như vậy?
Thấy anh có dấu hiện chưa buông tha cho hắn, Bạch Thi Tịnh hít sâu một hơi, cắn răng nhịn lấy cơn đau từ một bên chân gãy truyền tới, quàng lấy cổ anh cản lại.

Cậu xoay mặt anh về phía mình, đặt kề lên môi anh một nụ hôn sâu, sau đó lan dần sang má, rồi kề vào tai nói nhỏ.

"Trong quán Bar này có nội quy không được hành hung hay làm tổn thương người khác, tên này chắc chắn sẽ bị xử lý thôi, đừng làm thêm gì cả."
Bạch Thi Tịnh kéo cổ Mạn Châu Sa Hoàng, hôn anh một cái nữa.

"Anh còn là một nhân vật lớn, đừng nên tạo những rắc rối không đáng có ở bên ngoài."
Mạn Châu Sa Hoàng dù đã dừng hẳn lại, nhưng từ trong đôi mắt anh vẫn loé lên một lượng sát khí rất kinh khủng vẫn chưa được giải tỏa.

Anh đỡ lấy Bạch Thi Tịnh, hai hàm răng nghiến vào nhau.


"Nhưng hắn…"
"Đừng! Nghe em." Bạch Thi Tịnh gắt gao siết lấy anh: "Đây là lệnh."
Mạn Châu Sa Hoàng nghe theo cậu hạ thân xuống, nhưng vẫn cảm thấy không phục.

Anh không đáp lại cậu, dĩ nhiên Bạch Thi Tịnh biết cơn cuồng nộ của anh chưa thể dập tắt, nhưng cậu đã làm những gì có thể rồi.

Bỗng nhiên cửa phòng vệ sinh mở toang ra, một người đàn ông với một cái áo sơ mi ngắn tay có họa tiết hình miếng dưa hấu, quần đùi bước vào.

"Chu choa mạ ơi? Có chuyện gì xảy ra trong quán Bar của tôi thế này? Hửm?"
Người đà ông này lấy một tay hạ một bên kính râm xuống, cả thân người toát ra một dáng vẻ là người có quyền lực nhưng tính khí lại nhả nhớt, bỗng mắt mở to nhìn Mạn Châu Sa Hoàng.

"Ủa? Ủa ủa? A! Bạn tốt!" Anh ta ha hả cười lên, rất tự nhiên vỗ vai Mạn Châu Sa Hoàng.

"Đúng là nhân duyên! Cuối cùng ta và bạn thân cũng có ngày hội ngộ.

Ga ha ha ha ha!!! Thật cmn bất ngờ nha!"
Đừng nói đến mình hắn bất ngờ, ngay cả với Mạn Châu Sa Hoàng cũng rất ngạc nhiên.

"Hàn Tán Cẩm?".