Bạch Thi Tịnh chào anh một tiếng trước khi đóng cửa lại, bước vào thang máy xuống tầng.
Còn Mạn Châu Sa Hoàng thì gục trên mặt bàn, đưa mắt nhìn bầu không khí thoáng chốc náo loạn giờ đã trở nên im ắng như lúc ban đầu.
Không có hình bóng của cậu nữa, trước mắt anh chỉ là một gian phòng tối cũng với những tập tài liệu làm việc chất cao như núi Thái Sơn.
Mạn Châu Sa Hoàng thở dài, anh lấy tay đỡ lấy trán mình, không mặn không nhạt chép miệng một cái.
/Là một tên khốn nạn của riêng em/
Con mẹ nó thật chứ.
Sao anh có thể nói ra một câu sến súa như vậy?
Anh tự chửi mình là không biết tiết chế, xong sau đó cúi xuống nhìn phân thân đang ê ẩm dựng đứng ở bên dưới lớp quần.
"…"
Chết tiệt! Cái thứ này phải giải quyết như thế nào bây giờ?
…
Bạch Thi Tịnh lúc này vừa rời thang máy lững thững đi vòng qua sảnh lớn, rảo bước ra ngoài mặt đường chờ xe taxi.
Cậu lấy điện thoại mới (được cho) của mình ra, ấn thử vài cái ứng dụng rồi cất lại vào trong túi áo.
Đúng là điện thoại "hịn" có khác, sử dụng mượt vl.
Đây là hàng quý, về phải trêu tức Đức Hải và Bạch Thường Hi mới được.
Cậu ngó nghiêng đường phố một hồi, đập vào mắt cậu là một con xe hạng sang màu đỏ đang di chuyển về hướng của cậu.
Bạch Thi Tịnh nheo mắt lại, hình như có gì đó không đúng lắm.
Con xe ấy chạy nhanh một cách bất thường, dường như người tài xế đó muốn đâm hẳn vào người cậu, hận không thể tán nát người cậu ra.
Bạch Thi Tịnh giật mình, thân người phản ứng kịp chạy ra sau, đứng sâu vào trong vỉa hè.
Một vài người trên đường xung quanh cậu hét lên, vội vã chạy tán loạn.
Chiếc xe con ấy vừa vặn dừng lại ở đối diện với cậu, kính của xe dần dần tụt xuống, để lộ ra người ngồi ở trong là một đại tiểu thư xinh đẹp.
Bạch Thi Tịnh nhìn cô ta vô cùng quen mắt, bất chợt nhận ra đây chẳng phải chính là cái cô vừa nãy chửi cậu là "tên nhãi" đây mà?
Lại Vi Vi cười lớn, nói thẳng vào mặt của Bạch Thi Tịnh.
"Này! Tên nhãi! Muốn đua xe với tôi không? À, phải rồi.
Cậu đâu có xe để mà đua với tôi cơ chứ? Ha ha ha!"
Bạch Thi Tịnh nhìn cô ta bằng nửa con mắt, tự cười với mình rằng sao hôm nay gặp nhiều phiền phức đến vậy.
Mà cái loại người như cậu sợ nhất là gặp phiền phức, đặc biệt là cái "khối phiền phức biết chuyển động bám dai như kẹo cao su dính dưới đế giày" này thì cậu cực có phản ứng bài xích.
Thật muốn tránh xa.
Cậu thở dài với cô ta, lãnh đạm nói.
"Cô kia, chúng ta không quen, không thân, không thù, tại sao phải làm mấy chuyện gây ức chế cho nhau đến như vậy?"
Lại Vi Vi nghiến răng, bắn ánh mắt thù địch sâu đậm vào người của Bạch Thi Tịnh khiến cho cậu ngứa ngáy cả chân tay.
"Không quen, cũng không biết! Nhưng cậu dám động vào chồng tương lại của tôi! Để tôi nói cho cậu biết, Sa Hoàng chắc chắn sẽ cưới tôi về làm vợ.
Đừng hòng mà mơ tưởng lung tung! Danh nghĩa Mạn thiếu phu nhân chắc chắn sẽ thuộc về tôi! Biết điều thì làm ơn tránh xa ra một chút!"
Bạch Thi Tịnh ngáp một cái, lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai rồi đưa lên miệng thổi phù, dường như chẳng quan tâm điều cô ta nói cho lắm.
Hoàn toàn nghe không lọt tai.
Lại Vi Vi thấy thái độ hững hờ như khinh bỉ này của cậu thì tức điên cả người lên, máu từ dưới thân dồn lên não.
"Tên nhãi kia…!"
Lời còn chưa nói hết, Bạch Thi Tịnh đã nhàn nhạt mà cướp vế thoại.
"Cho tôi hỏi một chút, cô tiểu thư.
Cô nói Mạn tổng là chồng tương lai của cô? Tương lai hay tương cà, tương ớt? Người không nên mơ tưởng lung tung là cô mới đúng.
Mạn Châu Sa Hoàng không yêu cô, chẳng lẽ cô không hiểu?"
Lại Vi Vi giật thót, khuôn mặt đờ đẫn lặng im trong giây lát.
Bạch Thi Tịnh nhún vai, thấy tiếc cho cô ta vì cả hai đều có một khuôn mặt đẹp, nhưng não của Lại Vi Vi hình như không hữu dụng cho lắm.
Thấy cậu bỏ đi, cô ta lập tức nhấn ga đuổi theo, bánh xe chạy chen lên cả vỉa hè, suýt nữa thì cán qua chân của Bạch Thi Tịnh.
Cậu khó chịu nhíu mày nhìn Lại Vi Vi.
Vậy là cô ta không thông nổi những lời nói của cậu? Thật phiền hà!
Bạch Thi Tịnh vốn lười để tâm tới người khác, nhưng đã bị Lại Vi Vi chọc tức đến cau mày.
Cậu nhiều lần bỏ qua cho cô ta, vậy mà cô ta không những không lùi mà còn cố tình gây ức chế lên cậu.
Lại Vi Vi lấy từ trong một chiếc cặp đựng của mình ra một tập tài liệu dơ lên trước mặt Bạch Thi Tịnh, tất cả đều là những thông tin về cậu.
Từ tuổi tác cho đến nơi ở, nơi làm việc hiện tại đều đã được liệt kê đầy đủ.
A, hay! Cô ta vậy mà đã gọi người điều tra cậu.
Lại Vi Vi thấy vẻ mặt của Bạch Thi Tịnh thoáng ngạc nhiên thì không khỏi đắc ý trong lòng.
Cô ta tự tin đến nỗi mạnh dạn hét lớn vào mặt cậu.
"Tên cậu là Bạch Thi Tịnh, 26 tuổi, gia đình hiện đang có 4 người, từng học chung cấp ba và đại học với Sa Hoàng, hiện đang ở trong một căn hộ tại vùng dân cư khu phố XX và còn nhiều thông tin khác nữa.
Với cái này, tôi có thể tha hồ… Này!"
Chẳng để cô ta nói xong, Bạch Thi Tịnh đã rảo bước rời đi.
Lại Vi Vi tức đến nhấn ga đuổi theo, dù có gọi hay bấm còi, cậu cũng không thèm để tâm tới cô ta.
Toàn nói mấy cái thứ linh tinh.
Phiền chết cậu mất.
Cuối cùng, Lại Vi Vi nghiến răng.
"Mày có em gái tên là Bạch Thường Hi phải không?!!"
Theo đúng ý cô ta, cậu đã khựng lại, ngoảnh đầu ra sau.
Được nước lấn tới, cô ta tiếp tục bô bô mồm.
"Mày nghĩ tao không chỉ cảnh cáo mình mày thôi sao? Mày có em gái đúng không? Vậy thì tao sẽ gọi người đến để lôi em gái mày đi…"
RẦM!
Lại Vi Vi giật nảy mình, hốt hoảng nhìn cậu đập mạnh lên trần xe.
Bạch Thi Tịnh hơi cúi người xuống để thân mình vừa tầm ô cửa xe, nâng ánh mắt nhìn cô ta.
Màu mắt đỏ tựa như mắt quỷ mang theo những cỗ sát khí đậm đặc bao trùm của tầm nhìn của Lại Vi Vi.
Cô ta đổ mồ hôi nhễ nhại, cả cơ thể cảm thấy lạnh ngắt, không dám cử động như thể cô ta nghĩ chỉ cần lỡ tay nhúc nhích là Bạch Thi Tịnh sẽ mở cửa xe bước vào xé toạc người cô ra.
Khuôn môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười tà mị, Bạch Thi Tịnh nhẹ giọng nói ra nhưng dường như nó là một câu thiên mệnh.
"Cấm được động vào em gái tôi hay bất cứ người thân nào của tôi.
Nếu không thì một là gia đình cô phải chết, hai là Mạn gia sẽ nhúm tay vào.
Nhưng thực ra sẽ là cả hai thôi."
"Hãy chọn lựa cho cẩn thận.
Chỉ một lời nói hồ đồ của cô cũng sẽ làm cả một dòng họ phải tận diệt.".