Lại Vĩ Thanh thất thần, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi hoang mang lớn đến đáng sợ.
Đó...!là ý kiến của cậu cơ mà? Đâu phải của Đường Mộng Nha?
Những ngày tiếp theo sau đó, Lại Khải Nhân cưng sủng Đường Mộng Nha, nâng niu bà ta như hoa như ngọc, hết mực săn sóc và chiều chuộng.
Từ đó vị thế của Đường Mộng Nha trong nhà đã khác hẳn, bà có thể tùy ý làm mọi thứ, sai bảo bất cứ ai mà không bị nghi ngờ hay soi xét.
Cũng vì vậy mà Đường Mộng Nha không cần phải nhún nhường với Lại Vĩ Thanh nữa, mà ra vẻ khinh thường lộ hẳn ra mặt.
Vào một lần cậu vô tình nhặt được một chiếc bông tai nữ bị rơi ở trên sàn, biết là của Đường Mộng Nha nên đưa trả cho bà.
Nhưng lời cảm ơn còn chưa kịp nghe thấy, đã nhận ra Đường Mộng Nha bắt đầu bật khóc rất thảm thiết.
"Thanh Thanh.
Tại sao con lại làm như thế với mẹ? Chiếc bông tai đó con cũng nỡ giấu đi...!Có phải con vẫn không chấp nhận mẹ không? Vậy thì mẹ sẽ rời khỏi đây để cho con vừa lòng!"
Trong khi cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên có một bàn tay cầm vai cậu xoay ra sau, tiếp theo đó là một cái tát giáng trời dừng lại ở gò má của cậu.
Lại Khải Nhân nghe thấy tiếng khóc của Đường Mộng Nha mà chạy tới, không thể kiềm chế được cơn nóng nảy mà ra tay với Lại Vĩ Thanh.
"Tại sao mày dám giấu đồ của mẹ mày như thế hả?! Tao đã nhọc công để cho mày được đi học tử tế, vậy mà về nhà mày dám làm hỗn với mẹ mày hả?! Có lẽ tao đã quá dễ tính để mặc mày sinh hư rồi!"
"Lên phòng kiểm điểm mau!"
Những cơn đau buốt cứ nhói lên ở bên má đã bị đánh đến nóng ran, đôi mắt cậu hoe đỏ, cố gắng để giữ những giọt nước mắt không rơi.
Cái tát ấy của ông rất mạnh, nhưng nó đâu thể đau bằng trái tim đã phải chịu những sự tủi nhục oan khuất.
Vào thời điểm ấy, Lại Vĩ Thanh đã biết, cậu không còn là người được ông quan tâm.
Mọi lời nói của cậu đối với ông chỉ như là một lời biện minh trẻ con cho hành động đã phạm vào tội bất hiếu với cha mẹ.
Cậu đã chính thức trở thành một kẻ bị bỏ rơi trong chính căn nhà của mình.
Một năm sau, Đường Mộng Nha sinh ra một người con gái, đặt tên là Lại Vi Vi.
Vì lo sợ lớn lên mọi cổ phần của công ty đều sẽ rơi hết vào tay của người con trai trưởng là cậu, bà ta đã cắn răng mà nghĩ mưu tính kế.
Ngày hôm sau, trường học đã ra về từ lâu nhưng Lại Vĩ Thanh vẫn còn đang đứng trông mong ở bên vệ đường.
Cổng trường từ thời điểm đông đúc học sinh ùa ra khỏi lớp học để sa vào vòng tay của cha mẹ, được chở về nhà hoặc được chở đi chơi đâu đó, đến khi dáng người qua đường thưa thớt, tới tận khi bóng chiều bập bùng dập tắt như lửa cháy than hồng, vẫn còn một bóng dáng nhỏ con đang đứng chờ.
Lại Vĩ Thanh tự hỏi là tại sao người tài xế riêng vẫn chưa đến đón cậu, đã thế, trong nhà không có ai là nhận ra cậu không về sao?
Chờ mãi cho đến hẳn khi màn đêm đã trùng xuống, biết là có chờ nữa cũng vô ích nên Lại Vĩ Thanh quyết định sẽ tự đi bộ về nhà.
Đường từ trường về đến Lại gia rất xa, đến đi ô tô cũng phải mất hơn 20 phút, còn có những ngã rẽ rất tối.
Một đứa bé nhỏ con như cậu lại một mình bước đi, sẽ rất nguy hiểm.
Truyện Tiên Hiệp
Biết điều đó, nhưng có thể làm gì được hơn?
Đường về rất nguy hiểm, nhưng ở lại cũng có khác gì?
Lại Vĩ Thanh cuốc bộ được một lúc thì trên đỉnh đầu xuất hiện những tia chớp lấp lóe, mùi ẩm của không khí bao quanh vòm họng khi hít thở.
Trời sắp sửa đổ mưa, cậu cũng chỉ biết chạy thật nhanh để tìm một nơi trú ẩn trên con đường hoang vắng này.
Cho đến khi cả hai bên chân đã mỏi mới dừng lại để nghỉ ngơi một lúc.
Cậu gạt đi những giọt mồ hôi lấm tấm ở dưới cằm, thở hổn hển mà ngước mắt lên trên.
Bất ngờ sóng não cậu có phản ứng, hiện lên một đoạn trong trí nhớ khiến cho cậu sững người.
Khúc quặt này...!chẳng phải đây là nơi mà mẹ cậu - Hạ Nhan Thư - ngày trước gặp tai nạn sao?
Lại Vĩ Thanh vô thức mà đi đến gần hơn tới nơi đã từng phát hiện ra thi thể của mẹ cậu.
Nhặt lên một chiếc hộp nhạc được để ở bên cạnh bó hoa ở dưới chân cây cột điện gần đó.
Chiếc hộp nhạc ấy là do cậu để.
Đây là một món đồ ngày xưa mà Hạ Nhan Thư hay mở ra để khoe cậu, kể rằng đây là món quà của bà ngoại ngày xưa tặng khi hạ Nhan Thư đang mang thai Lại Vĩ Thanh.
Thoáng chốc, trong đầu nghĩ, giá như, nếu Hạ Nhan Thư còn sống, liệu cậu có phải trải qua những ngày tháng sống vật vờ này không?
Đang bận mải với những dòng suy nghĩ miên man, bỗng từ đâu xuất hiện từ đèn pha ô tô chói lóa tầm mắt của cậu.
Lại Vĩ Thanh nhoe mắt lại, rồi giật mình nhận ra chiếc xe ô tô đó...
Nó đang chĩa mũi về hướng cậu!
Một tiếng động va chạm rất lớn vang lên, kèm theo nó là thân ảnh của một cậu bé lao người xuống dưới vực sông.
Đây là một đoạn của con đèo vào rừng, có một bên là cây cao um tùm, còn một bên là dòng nước chảy siết gồ ghề đá tảng.
Cậu ngã rơi xuống vực, may mắn mắc vào một nhành cây nên sống sót, còn chiếc cặp thì rơi xuống dưới sông, vọng lên tiếng "ùm" rất sõi.
Tiếp đó, khi cậu đang rơi vào cơn mê man, chút ý thức mơ màng còn lại kịp để thấy kẻ đã đâm cậu bước ra khỏi cửa xe, nghe thấy có tiếng động thì chắc mẩm cậu đã rơi xuống sông, mới lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó.
"Lại phu nhân, tôi đã đâm vào cậu bé ấy rồi.
Nó đã rơi xuống dưới vực nên đến cả mảnh xương cũng sẽ chẳng còn."
"Tiền công gấp đôi á? Ha ha! Ngài chu đáo quá!" Hắn ta cười sởi lởi: "Tôi cũng phải công nhận là ngài cũng ác thật, tận diệt cả hai mẹ con nhà nó, cũng thấy đáng thương.
Để mẹ con nó cùng chung một lí do chết!"
À...
Hóa ra, cái chết của Hạ Nhan Thư cũng tương tự như thế này....