Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!

Chương 105: 105: Ngày Xưa





Bạch Thi Tịnh vẫn thấy người kia chẳng đáp lại gì, liền sinh ra cảm giác chán ghét đến cùng cực.
Bao lâu qua, cậu vẫn không thể ngơi bớt đi được một chút hận thù nào với người đàn ông này.
"Tối nay, ở nơi mà cả hai chúng ta đều nặng lòng, tôi sẽ hẹn gặp ông ở đấy."
Không để người kia kịp nói lại, cậu đã ngắt luôn cuộc gọi và tắt nguồn điện thoại, như muốn truyền đi thông điệp với người đó rằng cậu không cho ông ta quyền lựa chọn.
Liếc mắt nhìn bầu trời đã xẩm màu, lại quay ra thấy Liễu Huệ Di vào cổng sau khi tới thăm Bạch Thường Hi về, Bạch Thi Tịnh biết mình đã chẳng còn dư quá nhiều thời gian nữa nên vào phòng tắm thay đồ rồi bước xuống dưới nhà.
Thấy cậu đi ra khỏi cổng, Liễu Huê Di thấy lạ mà vội nói theo.
"Sắp đến giờ ăn rồi mà con còn đi đâu đấy?"
"Có chút chuyện công việc thôi ạ." Cậu trèo lên xe máy, đội mũ bảo hiểm rồi vặn tay ga: "Con chỉ đi một lát rồi về ngay thôi, mẹ cứ để chừa cơm ra cho con nhé."
Liễu Huệ Di biết cậu thực sự đang có chuyện gấp nên không níu giữ lại quá lâu, mỉm cười xua tay bảo cậu mau chóng đi đi, còn cơm nhà cứ để bà lo.
Nhìn nụ cười ấy của bà, trong khóe mắt cậu ánh lên một tia nhìn thân thương.
Bà chính là người đã cứu giúp cậu khi cậu đang rơi vào cơn hoạn nạn.

Mối ân tình này cậu sẽ mãi gìn giữ trong lòng, tìm một ngày đền ơn dù có sớm hay muộn màng.
Bạch Thi Tịnh phóng xe đi vào đường quốc lộ, lại vòng vào những ngã rẽ xa lạ.
Nó chỉ xa lạ với cậu hiện giờ, nhưng ngày xưa, khi chỉ mới là một đứa trẻ, quãng đường này lại là thứ vô cùng quen thuộc đối với cậu.
Sau một hồi đi xe, điểm dừng chân của cậu là tại một nhà thờ thánh chúa.
Bề tường dày được xây bằng gạch cổ kính, bước vào bên trong là những ánh đèn mờ ảo, ấm áp như những đốm lửa.
Ở trong chính diện nhà thờ ngoài những hàng ghế dài xếp thẳng nhau, một chiêc bục cao, đằng sau ấy còn là cả một kiệt tác với tranh kính Đức Bà với những màu sắc hài hòa và từng đường nét uyển chuyển, rộng bằng cả một bức tường.
Đã quá lâu rồi cậu không còn đến đây, cảm giác vừa quen lại vừa lạ.
Ngắm nghía quanh cả gian phòng thờ rộng lớn, bây giờ Bạch Thi Tịnh mới chú ý đến một bóng người đang ngồi ở trên một trong số các hàng ghế.
Chỉ mới lướt qua thôi là cậu đã nhận ra được đó là ai, dáng vẻ của người này cậu làm sao mà có thể quên được.
Vậy là ông ta thực sự đã đến.
Cậu đi tới ngồi ở hàng ghế sau ông ta, ngả người vào lưng ghế, chân vắt chéo nghiêng đầu cất tiếng.
"Xin chào, bố." Giọng điệu của cậu rất hời hợt, có mười phần thì cả mười phần ấy đều là những nét xa cách.
"..."
Lại lão gia Lại Khải Nhân ngồi lặng lẽ ngước nhìn lên tranh kính Đức Bà, mãi lâu sau mới bần thần đáp lại cậu.
"Lại Vĩ Thanh, con lớn thật rồi..."
Ông hơi ngừng lại, cảm xúc bủa vây cứ khiến thanh họng bị nghẽn tắc.
"Lúc nhìn thấy con trên báo, ta đã ngờ ngợ nhận ra con.

Nhưng không ngờ thực sự đó lại là con."
Bạch Thi Tịnh im lặng một lúc, với mấy chút chuyện này cậu hoàn toàn không muốn nói tới.

"Ông sai rồi.

Tôi là Bạch Thi Tịnh, không phải Lại Vĩ Thanh."
"Dù cho con có hận dòng họ này thế nào, thì con cũng không thể phủ nhận rằng con là con trai của nhà họ Lại, mang máu mủ của nhà họ Lại.

Tên họ dù có đổi, cũng không đổi được nơi xuất thân."
Cậu há miệng định nói rồi lại thôi.
Đúng vậy.

Tên thật của cậu là Lại Vĩ Thanh, không phải là Bạch Thi Tịnh.
Cậu đã từng sống ở trong gia đình nhà họ Lại, có bố là Lại Khải Nhân, có mẹ là Hạ Nhan Thư.
Từ lúc sinh ra cho tới khi lên 9 tuổi, cuộc sống của cậu luôn có vòng tay ba mẹ che chở, lớn lên khỏe mạnh.
Những lúc rảnh sẽ được mẹ dắt theo đến nhà thờ, nơi mà bà đang theo đạo.
Dù cho Lại Khải Nhân và cậu không hề đi theo một tôn giáo nào nhưng thi thoảng vẫn cùng bà tới đây để cầu nguyện lấy bình an.
Hạ Nhan Thư là một người phụ nữa vô cùng xinh đẹp, dịu dàng và hết mực yêu thương chồng con.

Lúc ấy ở trong đầu một đứa trẻ con non sữa như cậu, thì hạ Thư Nhan không khác nào là một nữ thần tỏa sáng rất lộng lẫy.

Những cái ôm của bà đều mang hơi ấm của ngàn vạn hương hoa.
Sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, có bố mẹ là doanh nhân thành đạt và gia tài khá giả, cuộc sống của cậu lẽ ra phải vô cùng êm đềm.
Cho đến một ngày, cậu và Lại Khải Nhân nhận được tin báo Hạ Thư Nhan mất mạng trong một vụ tai nạn xe hơi.
Thủ phạm sau khi gây án đã ngay lập tức bỏ trốn khỏi hiện trường.
Trong và cả sau những ngày tang lễ, Lại Vĩ Thanh đều nhìn thấy Lại Khải Nhân ngồi gục đầu khóc lóc sầu thảm, quanh chân ông còn lăn lốc những chai rượu cồn, uống rất nhiều.
(Vì khi này Bạch Thi Tịnh chưa có tên là Bạch Thi Tịnh, nên ở đây sẽ để là Lại Vĩ Thanh)
Do chủ doanh nghiệp không còn mấy mặn mà với việc kinh doanh nên Lại thị càng ngày càng tụt dốc, gần như là sắp đến ven bờ của sự phá sản.
Tưởng như những ngày dài u buồn vẫn cứ tiếp tục, Lại Vĩ Thanh không thể ngờ rằng, một thời gian sau đó, Lại Khải Nhân đã đưa một người phụ nữ khác về để ở cùng, tên là Đường Mộng Nha..