Bạch Thi Tịnh dịu đầu vào lồng ngực của Mạn Châu Sa Hoàng, vân vê chiếc khuy áo vest có khắc hình hoa trà - biểu tượng của tập đoàn Mạn thị - được gắn trước ngực anh.
"Hôm nay anh lại tăng ca đấy à?"
Mạn Châu Sa Hoàng giật thót, vội chối.
"Đâu có! Chỉ là trước khi ra khỏi nhà anh có thay lại thành một bộ khác mà thôi."
"Ồ...!Thế hả?"
"Thật, thật mà!"
Bạch Thi Tịnh liếc anh, đúng là nói dối không chớp mắt.
Thời gian từ lúc cậu gọi cho anh đến khi anh đến bệnh viện rất ngắn, không thể nào có chuyện anh ta kịp thay sang thành một bộ đồ khác.
Mà theo tính của tên này thì lúc nghe thấy cậu gọi là sẽ ngay lập tức rời đi luôn, chẳng thèm để ý ngoại hình lúc đó của mình trông ra sao đâu.
"Mà đầu em có bị sao không? Có đau hay cảm thấy không ổn không?"
"Chẳng đau lắm."
"Ừm, vậy thì tốt rồi."
Bạch Thi Tịnh nâng tay của Mạn Châu Sa Hoàng để lên vai, cho anh tùy ý mà vuốt ve người mình.
Cậu nhìn vào chiếc giường đơn của bệnh viện, nơi mà Bạch Thường Hi đang đắp một chiếc chăn bông mỏng nằm ngủ, được đặt xung quanh cô còn có máy thở và đo nhịp tim.
Sống mũi cậu vẫn còn dư vị của ngọn lửa giận dữ mà trở nên cay rát.
Cảnh sát đã đến để đưa tên đàn ông đó đi, thu luôn cả những gì hắn mang đến, chỉ còn chiếc điện thoại của hắn là Bạch Thi Tịnh vẫn còn để ở trong túi quần.
"Sa Hoàng." Bỗng nhiên cậu cất tiếng gọi anh.
Mạn Châu Sa Hoàng cúi xuống để xem cậu gọi gì, chỉ thấy hiện tại đôi bên mi mắt cậu đang cụp xuống mệt mỏi, toàn thân người tựa hẳn vào lòng anh.
"Anh có quen biết ai có thể can thiệp vào được một trang mạng hay một trang web, app không? Mạng lưới thông tin của người đó càng rộng càng tốt."
Dường như là đang nhớ lại, Mạn Châu Sa Hoàng hơi chần chừ mà nói.
"Có Hàn Tán Cẩm.
Hồi trước có một công ty tranh chấp đòi quyền trở thành nhà đầu tư với anh, vào buổi họp của tên đó cậu ta đã thay thế màn hình chiếu kế hoạch thành ảnh dìm của ông ta.
Còn có lần một trang mạng cà khịa Hàn Tán Cẩm, cậu ta lập tức cho nó sập luôn.
Có chuyện gì cần nhờ cậu ta à?"
"Thế thì ngon rồi.
Cho tôi mượn số liên lạc của anh ta một lúc, hoặc sử dụng một ứng dụng nhắn tin càng tốt."
Đột nhiên Mạn Châu Sa Hoàng chộp lấy hai bên vai cậu, nghi ngờ hỏi.
"Em đang định làm gì? Đừng có nói là em đang định nhờ cậu ta tìm ra nơi ở của kẻ đó đấy nhé? Nguy hiểm lắm.
Đừng làm vậy.
Để anh làm cho..."
"Không cần." Bạch Thi Tịnh dứt khoát nói: "Anh cứ tập trung mà hoàn thành công việc ở công ty, đừng nên để tăng ca nữa.
Đây là chuyện một mình tôi cũng có thể giải quyết được."
Mạn Châu Sa Hoàng mím môi, không yên lòng nhìn Bạch Thi Tịnh.
Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ cương quyết của cậu, anh lại chạnh lòng chẳng nỡ phụ.
Đành đưa số máy liên lạc của Hàn Tán Cẩm cho Bạch Thi Tịnh.
Nhà của cậu hiện tại đang không an toàn vì cổng nhà đã bị phá hỏng do tên đàn ông kia nên Mạn Châu Sa Hoàng chở cậu về căn hộ của mình.
Đưa thẻ và mật khẩu nhà cho Bạch Thi Tịnh, anh quay lại công ty vì còn chưa xong việc cần phải giải quyết.
Bạch Thi Tịnh nhìn anh ta quay xe gấp rút dời đi cứ như thể không được làm việc là không thể sống nổi ấy.
Trời đã lờ mờ những vệt sáng mỏng, sắp sửa tới 5 giờ, Bạch Thi Tịnh cũng chẳng đứng ở sảnh chung cư lâu hơn nữa mà lên trên căn hộ, vào trong nhà riêng của anh.
Tắm sơ qua một chút, lấy ra từ trong tủ anh một chiếc áo phông dài tay cỡ nhỏ nhất để mặc rồi nằm lăn trên giường, ngủ một mạch đến giữa trưa là tỉnh.
Vì đây không phải là một nơi mới đến lần đầu, cộng thêm cả việc Bạch Thi Tịnh là một người sành ngủ chính hiệu nên cứ nằm vào giường của anh cái là chìm luôn vào giấc ngủ sâu.
Cậu chớp chớp mắt tỉnh dậy, lấy chiếc gối ở bên cạnh úp lên mặt mình, nhớ rằng lần đầu đến đây, trên chiếc giường này từ một chiếc gối đã trở thành bộ đôi.
Quanh khắp cả căn phòng này, chỗ nào cũng đều có hơi ấm của anh, nó khiến cho cậu cảm thấy dễ chịu lạ thường, có ánh nắng chiếu vào càng thêm bừng lên sức sống.
ngôn tình hoàn
Tinh thần sau khi đã khoẻ khoắn trở lại, Bạch Thi Tịnh tiến đến chiếc bàn làm việc để ở trong góc phòng, mở chiếc máy tính mà anh nói cậu có thể tuỳ ý sử dụng.
Cậu nhắn tin cho Hàn Tán Cẩm, đưa luôn cả đường link trang tài khoản ẩn danh kia.
Chẳng mấy chốc hắn ta đã gửi lại thành quả cho cậu.
Hàn Tán Cẩm: [Tiểu công chúa, đây là một trang ẩn danh được lập bằng một số điện thoại ảo nên gần như không điều tra được gì thêm]
Bạch Thi Tịnh: [Vậy là anh không tra được sao?]
Hàn Tán Cẩm: [Ý tôi không hẳn là vậy.
Xem qua bức ảnh mà tên này đăng lên, nhìn thôi là sẽ biết đây là ảnh được chụp trực tiếp từ điện thoại di động rồi đăng bài luôn.
Rồi tôi xâm nhập vào khung tin nhắn của hắn và người đó, tìm được một vài tấm ảnh.
Trong tất cả những bức ảnh đều chụp về em gái cậu có một tấm ảnh là khác biệt nhất, nó không hề liên quan tới Bạch Thường Hi mà chỉ chụp một tầm nhìn ở bên ngoài khung cửa sổ, chụp trung tâm thành phố L trên cao.
Dám chắc đây là nơi ở của kẻ đăng bài]
Trong khi Bạch Thi Tịnh vẫn còn chưa hiểu được đại ý mà hắn muốn nói, thì Hàn Tán Cẩm đã gửi tiếp một tin nhắn kèm theo một toạ độ bản đồ.
Hàn Tán Cẩm: [Trong thời đại này mọi điện thoại luôn có chức năng định vị vị trí, tấm ảnh chụp trực tiếp này tất nhiên cũng có lưu lại cả vị trí nơi có được chụp.
Đây là địa chỉ mà tôi tra được theo nó]
Bạch Thi Tịnh nhắn cảm ơn với hắn rồi phóng to bản đồ mà hắn gửi đến.
Đột nhiên cậu hơi nhíu mày lại, cảm thấy nơi này vô cùng quen mắt, mà chẳng nhớ là đã từng thấy qua lần nào.
Bỗng có thêm một tin nhắn mới từ Hàn Tán Cẩm.
[Kể cũng lạ nhỉ? Tại sao khi tôi tra về địa chỉ này, nó lại là tổ hợp Vũ trường và Khách sạn Dionusos?]
Dionusos? Sao nó có thể quen thuộc đến như thế này cơ chứ?
[Đây là nơi thuộc quyền sở hữu của Lại thị, cụ thể là dưới quyền điều hành của Lại Vi Vi].