Người Tình Của Thuyền Trưởng

Chương 32




 Bữa tối tại nhà bà Haverly quả là một thử thách cho những người tham dự. Kate bị bất ngờ khi Bá tước xuất hiện trong bộ cánh đen sang trọng, bởi nàng chưa chuẩn bị tinh thần để chạm mặt chàng lúc này. Lòng nàng rối bời, suy nghĩ thiếu mạch lạc, thành thử nói năng chẳng ra đâu vào đâu. Còn Danny thì có vẻ, ráo riết bày tỏ thái độ hằn học với Bá tước, khiến chàng vừa ngạc nhiên vừa bực bội.

Chốc chốc Kate lại phải lừ mắt sang Danny, vì anh chàng dường như không ghìm nổi việc buông ra những lời khiêu khích nhằm vào Bá tước. Về phần mình, mặc dù khó chịu, Branwell cũng chăm chú quan sát cậu trai trẻ, và lại thấy cảm mến vì cậu ta có nhiều điểm giống cậu em Mathew cuả chàng.

Sau bữa ăn, họ ngồi nghỉn trong phòng khách, nhấp rượu pooctô, chẳng ai nói với ai một lời. Cuối cùng Sarah đành phải gợi chuyện.

− Kể cũng là là người ta chỉ ưa chung loại pooctô này.

− Nó ngon tuyệt- Danny lịch sự tán thưởng.

− Đó là đặc sản nổi tiếng cuả Bồ Đào Nha- Bá tước góp chuyện.

− Quả vậy- Sarah tiếp- xứ sở nào cũng có những thứ đặc trưng cho mình. Thế ở Berma thì sao, cậu Llow? Tôi vẫn thường tự hỏi cái gì là đặc trưng cho hòn đảo ấy?

− Tất cả- Danny tự hào đáp- làn nước biển xanh, những cây tuyết tùng và loài hoa độc đáo chỉ có trên đảo chúng tôi- hoa lạc tiên.

− Giống như Kate cuả chúng ta vậy- Bá tước kết luận một cách ví von.

− Kate không phải là hoa lạc tiên!- Danny gay gắt đáp lại- Cô ấy là một bông hồng. Hoa lạc tiên không thể đem sống sánh với Kate, vì nó là loài hoa dại, hữu sắc vô hương. Còn hoa hồng- kỳ diệu, nổi bật, nhưng cũng đầy bí ẩn- là loại hoa cao quý. Tôi có thể chiêm ngưỡng một bông hồng, nhưng không đang tâm hái nó nếu biết mình không thể nâng niu gìn giữ sự tươi thắm cuả nó- Danny nói đầy ngụ ý.

− Và cậu chịu để bông hồng cho người khác hái ư, chàng trai?- Bá tước nhếch miệng cười giễu cợt.

− Đúng vậy ...à không...ý tôi nói tôi sẽ để bông hồng cho người nào ngưỡng mộ nó hơn tôi- Danny cau có đáp, lấy làm bực vì cách ám chỉ cổ điển cuả mình lại xoay ra chống lại mình.

− Ồ, nhưng làm như vậy, cậu có nguy cơ để mất bông hồng vào tay những kẻ có thể còn kém cỏi hơn trong việc đánh giá vẻ diễm lệ cuả nó, đúng không?- Bá tước vẫn chưa chịu thôi.

Danny càng nhăn nhó tợn, nhưng Kate bực mình với cả hai người, đã cắt ngang.

− Đàn bà không phải là hoa, thưa hai vị, tôi nghĩ tốt hơn chúng ta nên nói sang chuyện khác, về lễ thành hôn cuả ngài chẳng hạn- nàng quay sang nhìn thẳng vào mặt Bá tước- Ngài ấn định vào ngày nào, ngài Bá tước?

− Nếu nó xảy ra thật, thì sẽ vào tuần sau.

− Nếu ư?- Danny nhíu mày hỏi.

− Nếu- Bá tước lặp lại- bởi vì tôi hy vọng nó sẽ không xảy ra.

− Tại sao?- Kate hỏi, cố giữ cho giọng không lộ vẻ vui mừng.

− Bởi vì tôi không muốn lấy vợ.

Chàng đáp nhẹ nhàng.

− Ra vậy- Kate nói và quay đi.

Chàng nhìn nàng, đắn đo một lát, nhưng chàng quyết định im lặng. Kate lại hiểu sử im lặng đó là thêm một bằng chứng về sự thờ ơ cuả chàng với mình. Nàng cảm thấy khổ sở vì hờn giận và một thôi thúc mãnh liệt muốn chọc tức chàng.

Nàng bắt đầu quay sang cười cợt với Danny, làm như ngoài hai người, chẳng còn ai trên đời nữa. Danny hiểu ngay, lập tức hưởng ứng trò chơi. Cậu ghé sát tai cô bạn, thì thầm.

− Anh ta đang điên lên vì ghen đấy, Kate, nhưng liệu có ích gì? Kate vừa nghe anh ta nói đấy. Nếu không cưới người đàn bà kia, anh ta cũng chẳng cưới ai hết. Hãy đi Cambridge với tôi vào thứ Sáu này, tôi sẽ cưới Kate làm vợ.

− Không, Danny.

− Không có cách nào khác đâu, Kate. Nếu không sẽ quá muộn đấy.

− Thôi đi, Danny, mình còn phải suy nghĩ- Kate kêu lên và đứng dậy định bỏ đi, nhưng Bá tước đã chắn trước mặt nàng. Lạy Chuá, đột nhiên nàng cảm thấy tức thở. Chàng túm lấy cánh tay nàng siết chặt và dẫn nàng ra xa khỏi bàn trà.

− Hãy coi chừng, thưa ngài. Tôi có phải vật sở hữu cuả ngài đâu!- Kate vùng vằng.

− Nếu không phải cuả tõi thì cuả ai, người đẹp?

Nàng phải làm cho chàng tức tối và nàng chỉ tìm được mỗi một cách để đáp trả.

− Cuả anh Llow, thưa ngài. Tôi nghĩ tôi sẽ trở thành vợ anh ấy.

Bá tước phá lên cười. Chàng ngửa cả đầu ra sau mà cười ha hả.

− Em sẽ không lấy cậu ta đâu, cô bé ạ, em không yêu cậu ta.

− Tôi yêu anh ấy hơn ngài tưởng nhiều- nàng nói và bỏ đi. Nàng đã không nhìn thấy đôi mắt xanh giận dữ cuả chàng.