Người Tình Của Sói

Chương 52: 52: Em Có Trái Tim Không





Tối đó.
Ái Ly không tài nào ngủ được mà cứ trằn trọc mãi.

Vân Hàn biết cô vẫn còn rất nhiều vướng mắc trong lòng, vậy nên không ép buộc cô ngủ cùng với mình mà sắp xếp cho cô ở phòng khác.

Cô ngồi dậy xỏ dép lê, đẩy cửa phòng ra ngoài rồi chậm rãi đi xuống lầu.

Có lẽ vì đang mang thai nên bao tử cô cứ cồn cào mãi, cô lại thấy đói bụng rồi.
Vừa đi xuống phòng khách định mở đèn, thì một bóng đen ngồi ngay ghế sô pha làm Ái Ly suýt chết đứng.

Cô giật mình một cái rồi lùi lại, tay đưa ra sau ấn nút mở đèn lên.

Thì ra người ngồi ở đó là Lãnh Trác, anh ta giống như đang đợi cô từ rất lâu vậy.

Ái Ly không có ý định hỏi han gì, cứ vậy mà đi lướt qua anh ta tiến về phía tủ lạnh, vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì Lãnh Trác đã lên tiếng.
"Rốt cuộc cô muốn gì?"
Ái Ly khựng lại một hồi rồi quay lại nhìn anh ta.
"Là sao?"
Lãnh Trác chống hai tay lên đầu gối rồi đứng dậy, đối diện với cô là một bóng dang cao hơn một cái đầu.

Anh ta nhìn cô với ánh mắt chất vấn, hỏi.

"Đến bao giờ thì cô mới chịu buông tha cho anh tôi?"
Ái Ly nhìn anh ta bằng ánh mắt khó chịu.

Cô im lặng một lúc rồi mới nói.
"Câu này tôi nên hỏi anh ta mới phải."
"Lưu Ái Ly! Cô đừng lợi dụng chuyện cô đang mang thai để tiếp tục lừa gạt tình cảm của anh ấy.

Nói không chừng, cô vốn không hề có thai."
Câu nói này của anh ta khiến Ái Ly vô cùng kích động, đôi mắt cô hoe đỏ.

Cô siết chặt tay mình lại thành hình nắm đấm, dùng sức lực yếu đuối của một người phụ nữ bị thai nhi hành mà nói chuyện với anh ta.
"Hai người đang làm gì giờ này?"
Câu nói này của anh ta khiến Ái Ly vô cùng kích động, đôi mắt cô hoe đỏ.

Cô siết chặt tay mình lại thành hình nắm đấm, dùng sức lực yếu đuối của một người phụ nữ bị thai nhi hành mà nói chuyện với anh ta.
"Anh nghĩ tôi muốn thế này lắm sao? Anh nghĩ tôi muốn bị trói buộc như bây giờ sao? Tôi không có lí do gì để giải thích với anh cả.

Dù sao đứa trẻ này cũng không nên chào đời."
"Em nói cái gì vậy?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên ở cầu thang, dù khuôn mặt rất lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng ánh mắt kia lại giống như đang nung nóng một ngọn lửa.

Lãnh Vân Hàn đi về phía Ái Ly và Lãnh Trác đang đứng, nhìn cô rồi lại nhìn anh ta.
"Hai người đang làm gì giờ này?"
Cô không trả lời anh cũng không muốn nhìn mặt anh, cứ xem như mình không nghe thấy gì hết mà đi đến tủ lạnh.

Mặc dù bản thân bây giờ rất khó xử, những chuyện của quá khứ và hiện tại cứ làm cô mâu thuẫn không thôi.

Nhưng cô nhận ra, thai nhi trong bụng đang dần dần làm mình thay đổi bản tính, giống như biến thành trẻ con vậy.

Ái Ly thong thả mở tử ra, thấy một hộp nước ép trái cây vị đào thì liền cầm lấy nó rồi rót vào ly, uống một ngụm.

Bình thường cô không giỏi ăn chua, nhưng khi mang thai thì khẩu vị cũng dần đổi khác theo.

Lãnh Vân Hàn đứng đó nhìn, thấy cô như vậy cũng không muốn truy cứu nữa mà để mắt sang Lãnh Trác.
"Anh hi vọng em sẽ không nói những gì không nên nói với cô ấy."
Anh ta có vẻ bất mãn, liếc nhìn bóng lưng của Ái Ly một cái rồi nhìn Vân Hàn.
"Em cũng hi vọng anh không vì cô ta mà tự chuốc lấy tổn thương về mình."

Lãnh Trác nói xong liền đi lướt qua anh rồi lên lầu.

Vân Hàn đứng ở đó thở dài.

Anh nhận ra từ sau khi mình biết thế nào gọi là tình yêu, từ sau khi gặp Ái Ly, anh thở dài nhiều hơn trước.

Cảm xúc của anh, lí trí của anh giống như bị cô nắm thóp mà điều khiển, không còn là chính mình nữa.

Ái Ly vẫn đang uống nước ép ngon lành, vị chua ngọt của đào dường như khiến cô thấy dễ chịu hơn chút.

Một vòng tay bất ngờ ôm lấy eo cô từ sau lưng, đôi tay thon dài đặt ở trước bụng cô rồi xoa xoa nhẹ.

Ái Ly khựng lại động tác uống, cảm thấy nếu như giữa mình và Vân Hàn không phải đang có những khúc mắc chưa tháo gỡ, thì cảnh tượng này lãng mạn biết bao.

Cô nhẹ tay gạt tay anh ra, bước lên một bước rồi quay người lại.
"Làm phiền anh thức giấc rồi.

Tôi lên lầu đây."
Cô vừa bước đi thì bị Vân Hàn giữ tay lại, anh kéo cô lại phía mình, thật nhẹ nhàng nhưng nhanh như một cơn gió.

Ái Ly mất thăng bằng nhào vào lòng anh, một mùi hương dễ chịu và hơi ấm của anh bao trùm khắp cơ thể cô.

Hai tay cô cứng đờ rồi từ từ buông lõng ra, không có ý định đáp lại cái ôm ấy.

Giọng anh vang đều đều trên đỉnh đầu của cô, cằm nhẹ nhàng đặt lên đấy.
"Không phải do em, mà là do anh không ngủ được."
Cô im lặng không lên tiếng, cảm thấy chuyện anh có ngủ được hay không vốn chẳng liên quan đến mình.


Vốn dĩ không muốn dính dán đến anh, nhưng ông Trời đã định sẵn số mệnh của cô buộc chặt vào người đàn ông này.

Bây giờ cô đang mang thai lại vừa trải qua một trận ốm, sức khoẻ yếu ớt, trói gà không chặt, không thể thoát khỏi tay anh.

Vân Hàn hỏi cô.
"Đến bao giờ thì chúng ta mới quay lại khoảng thời gian vui vẻ như trước? Lẽ nào, em cứ ôm lấy những phẫn uất đó mà căm hận anh suốt đời sao?"
Ái Ly nghẹn lời, cổ họng cô giống như bị thứ gì đó làm cho khô khóc, không biết phải trả lời vế nào trước.

Cô lại né tránh Vân Hàn mà lùi lại, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô vẫn lạnh lùng và xa cách.
"Quá khứ đó ngắn ngủi như vậy, quên được thì vẫn nên quên.

Anh hà cớ gì phải nhớ đến nó, vì nó vốn dĩ không có thật."
"Vậy khi em trao thân mình cho anh, trong lòng em rốt cuộc đã nghĩ đến thứ gì?"
Vân Hàn tỏ vẻ khó chịu với Ái Ly, đôi lông mày cau lại, mi tâm nhíu chặt.

Anh bước đến một bước, cô lại dè chừng mà lùi lại một bước, cho đến khi bị ép vào đường cùng, lưng cô chạm vào tủ lạnh rồi bất động.

Vừa hỏi, ngón trỏ của Vân Hàn vừa ấn vào ngực trái của cô, ấn vào nơi đang đập thình thịch lên từng nhịp ấy.
"Trái tim này của em, rốt cuộc là màu đen hay đỏ? Nó có được nuôi dưỡng bằng máu thịt không, hay chỉ toàn bằng những hận thù mà thôi?".