Người Tình Của Lý Tổng

Chương 289




Chương 289

Cố Cảnh Thâm hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng trả lời: ”Được.”

Thư Vãn hơi động đậy môi, nở một nụ cười nhẹ nhõm: ”Tư Việt… kiếp sau… đừng quên em…”

Trái tim Cố Cảnh Thâm đau đớn, cảm giác đau đớn khiến anh ta không thở nổi như bao trùm cả cơ thể.

Hóa ra có một số tiếc nuối không thể chấp nhận được, giống như anh ta lúc này, trái tim như bị ai đó dùng dao đâm mạnh vào.

Đau đớn khó có thể nói thành lời, cơ thể giống như đang bị tra tấn vậy, từng tế bào đều đau đớn như bị xé rách.

Cố Cảnh Thâm liều mạng hít thở mới có thể xoa dịu cơn đau trong ngực, nhưng sự nuối tiếc vẫn vây chặt lấy anh ấy khiến anh ấy càng cảm thấy áy náy hơn.

Anh ta run rẩy nắm lấy đôi tay lạnh buốt của cô đặt lên trái tim mình, giống như đang tuyên thề, trịnh trọng nói: ”Chờ anh.”

Cô hứa với anh ta kiếp sau, anh ta nói cô chờ mình là kết thúc tốt nhất, hoặc có thể là khởi đầu mới, nguyện kiếp sau họ đừng bỏ lỡ nhau nữa.

Thư Vãn đã nói xong lời muốn nói, cũng đã bày tỏ ước muốn của bản thân, cô nên nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon mới đúng.

Nhưng cô lại không cam lòng, đôi mắt không còn ánh sáng nhìn ra ngoài phòng cấp cứu như đang chờ ai đó…

“Em đang chờ Sam Sam sao?”

Thư Vãn nghe vậy thì cười: ”Đúng vậy…”

Lời vừa dứt thì Sam Sam đã được A Lan đỡ vào.

Khi nhìn thấy người phụ nữ vô cùng yếu ớt nằm trên bàn phẫu thuật, cảm xúc của Sam Sam lại lần nữa sụp đổ.

”Vãn Vãn!”

Cô ấy lao về phía trước khóc đến tan nát cõi lòng, người bạn tốt nhất của cô ấy, người thân duy nhất của cô ấy muốn bỏ cô ấy mà đi, sau này cô biết làm sao bây giờ?

Thư Vãn muốn chạm vào mặt Sam Sam nhưng lại không còn sức, ngay cả mắt cũng không mở nổi…

Cô cố gắng hít không khí để kéo dài tính mạng, dùng hết sức còn lại để an ủi Sam Sam: ”Đừng… buồn… Chăm sóc tốt cho bản thân…”

Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến cô không còn sức lực.

Trong sự hốt hoảng, tiếng khóc của Sam Sam dần biến mất, thay vào đó là một giọng nói lạnh như băng.

”Thư Vãn…”

Cô lại lần nữa gom góp sức lực mở to mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh…

Lần này cô đã thấy rõ Quý Tư Hàn mặc âu phục màu đen đi từ cửa phòng cấp cứu vào.

Giống như lần đầu tiên gặp mặt, từng bước chân vững vàng đi đến trước mặt cô.

Hắn đưa đôi tay thon dài của mình ra, cúi đầu dịu dàng nói với cô: ”Thư Vãn, anh đến…”

Dịu dàng…

Hắn chưa từng dịu dàng với cô cả.