Thấy biểu cảm đờ đẫn ngốc ngếch trên mặt Tô Niên Niên, khóe miệng Cố Tử Thần nhếch lên nở nụ cười vui vẻ.
Tô Niên Niên vả vào má mình mấy cái, sau khi xác định đây không phải là mơ, trong lòng dâng lên cảm giác vui sướng.
Òa òa òa, Cố Tử Thần không phải bị bệnh sạch sẽ sao? Lại không hề chê ghét cô...... Tô Niên Niên cảm thấy trong không khí đều là những trái tim đỏ hồng bay lượn, trái tim thiếu nữ cũng phập phồng theo.
Trần Nguyên đứng ngoài cửa nhìn thấy thế, không nói câu gì, ngoảnh đầu cứ thế đi, nhân tiện cầm luôn đôi dép lê mang cho em gái về.
Khụ khụ.....Niên Niên, anh chỉ có thể giúp em đến đây thôi.
Anh trai quốc dân Trần Nguyên lại lần nữa giúp đỡ, bầu không khí trong phòng vẫn ấm áp như thế.
“ Tô Niên Niên, tôi chỉ là không muốn cô tiếp tục dẫm bẩn nền nhà nhà tôi, bây giờ, lập tức, GO!”Cố Tử Thần xua xua tya, vô tình tiễn khách.
Xoạt xoạt --- --- Tô Niên Niên chỉ cảm thấy như có chậu nước lạnh hất vào đầu cô.
Có gì đó sai sai ở đây! Lý do này cũng quá đơn giản thô thiển quá?
“ uhm......tạm biệt.” Tô Niên Niên ấm ức giống như con dâu bị mẹ chồng mắng vậy, chầm chậm lết ra cửa, rời khỏi nhà họ Cố.
Cố Tử Thần đứng ở đó, ánh mắt ấm áp hơn, mắt nhìn dõi theo Tô Niên Niên rời đi.
Cậu lại xoa xoa đầu của Đại Viên, khẽ nói: “ Đại Viên.........Đại Viên.......”
Nụ cười trên khóe miệng, cuối cùng cũng dần mở ra.
--- ----
Trải qua một buổi tối các loại tâm trạng vừa vui vừa buồn, Tô Niên Niên bực bội không vui đi đến trường.
Tại vì thứ sáu thi, sau khi học xong tiết học bình thường, các thầy cô giáo đều dành ra thời gian nhất định để ôn tập, hết tiết bắt đầu phát bài thi.
Mới một hôm mà trên bàn của Tô Niên Niên đã tích đầy một tập bài thi dày, khiến cô nhìn đã muốn hoa mắt.
Đây là thi tháng hay là thi đại học thế? Có cần phải đáng sợ như thế không? Hơn nữa cô nhìn bài thi, độ khó của các đề mục bên trai cực kỳ rộng, hoàn toàn không giống với khi cô học cao trung Thần Giang trước kia.
Vùi đầu vào làm một bài thi vật lý, một phần ba câu hỏi vẫn để trống, Tô Niên Niên nhìn ngó xung quanh, tâm trạng càng thêm rầu rĩ.
Tống Dư Hi thần sắc không đổi, bút viết lia lịa, các loại công thức đáp án viết chằng chịt trên bài thi. Chúc Thành bình thường nhìn có vẻ thờ ơ, nhưng khi làm bài cũng không lơ là, mặc dù không bằng Tống Dư Hi, nhưng cũng còn hơn cô nhiều. Đến cả Đường Dư, cũng như có thần giúp, vẻ mặt thoải mái nhẹ nhõm.
Rõ ràng khi học ở cao trung Thần Giang, thành tích của Đường Dư còn không bằng cô!
Thế giới này thật quá điên cuồng!
Tô Niên Niên đau lòng cắn đầu bút, mắt nhìn chằm chằm vào ngòi bút của Đường Dưu, trong lòng tự an ủi mình, nói không chừng Đường Dư đang làm bừa.
Ánh mắt nóng như thế, Đường Dư đương nhiên không thể không cảm thấy, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Tô Niên Niên mang đầy nỗi oán hận.
Lại liếc nhìn bài thi trên bàn của cô, Đường Dư đắn đo một lát mới khẽ hỏi: “ Cậu không biết làm à?”
Tô Niên Niên đáng thương gật gật đầu.
Đường Dư im lặng một lát, mới lật bài thi giống của Tô Niên Niên, đưa cho cô.
Tô Niên Niên tò mò đón lấy, mắt như sáng lên.
Đường Dư không giống Tống Dư Hi, mỗi lần trả lời đáp án đều làm rõ ràng, mà là chỉ viết công thức và giải thích, biểu hiện là cậu ấy biết làm nhưng lại tiết kiệm thời gian, lười viết rõ.
May là Tô Niên Niên không ngốc, nghiên cứu một lúc bắt đầu giải thích, mặc dù tốc độ chậm một chút, nhưng còn hơn là lúc bắt đầu làm.
Trong mấy ngày sau đó, cô viết xong một tờ, Đường Dư lại đưa cho cô một tờ khác, hai người phối hợp ăn ý, Tô Niên Niên mới không bị kéo dài thời gian ôn tập.
Nhưng trong lòng càng kiên định với suy nghĩ phải đi học lớp phụ đạo.