Tiếng nhạc quá to, hai người cũng hét toáng lên, giống như sư tử Hà Đông vậy, thu hút không ít ánh mắt người khác.
Tô Niên Niên cúi đầu, dùng tay che nửa mặt, dù cho cô thần kinh khỏe, nhưng cũng không chịu nổi bị mấy bà ăn mặc lòe loẹt này vây quanh!
“ Đường Dư, cậu đi sang bên kia, bọn tớ phải nói về lý tưởng cuộc đời.” Nọa Nọa cười hì hì nói, Đường Dư liếc nhìn Tô Niên Niên, biểu cảm “ Cậu nhớ bảo trọng.”
“ Đừng đi.....uh, Đậu Đậu, cậu đừng kéo tớ, tớ không biết nhảy đâu!!
Tô Niên Niên ra sức giãy giụa, cuối cùng vẫn bị hai người kéo vào bên trong đám người đang nhảy nhót, bà thím bên cạnh có lòng tốt còn nhường cho cô vị trí.
“ Cô gái, chịu khó nhảy rất tốt với sức khỏe, sau này mới có thể gả chồng dễ được!” Bà thím nhiệt tình nói.
Tô Niên Niên: “......”
Bài hát vừa hết, cô dẫn đầu đội nhảy vội vàng đi đổi bài hát khác, ngay sau đó trên quảng trường lại vàng lên tiếng nhạc xập xình.
“ Hán tử cưỡi ngựa uy lực hoành tráng, ngựa phi nước đại giống như cơn gió mạnh.....”
Chân Tô Niên Niên sắp mềm nhũn ra rồi.
Đầu cô bị người ngoài hành tinh đá nên mới đến chỗ hai tên thần kinh này!
Nọa Nọa và Đậu Đậu là bạn tốt nhất của Tô Niên Niên ở Thần Giang, một nữ thần kinh, một tên kỳ quặc, cộng thêm Tô Niên Niên nữa quả thật chính là ba đứa con gái diễn trò hề.
Tô Niên Niên cam chịu uốn éo cùng với bọn họ, biểu cảm hết sức đau khổ, “ Tại sao các cậu lại đến nhảy ở quảng trường chứ, thật là bệnh không hề nhẹ!”
Nọa Nọa lườm một cái, “ Tình yêu, cậu hiểu gì chứ, cậu không nhìn thấy chàng soái ca bên kia sao, bọn mình đang tập dượt trước khi vào trận đó!”
Tô Niên Niên liếc mắt nhìn nam sinh biểu diễn võ thuật ở phía không xa, nhìn trang phục có lẽ là taekwondo.
“ Đúng thế, đây gọi là chiến lược, bọn tơ quá thông minh đúng không!” Đậu Đậu nháy nháy mắt, biểu cảm cực kỳ kích động.
Thông minh ở đâu chứ! Tô Niên Niên trong lòng thầm gào thét.
Nam sinh nào mà thích nổi mấy nữ thần kinh nhảy nhót ở quảng trường như các cậu chứ!!
“ Hừ, trong lòng cậu chắc chắn đang thầm nguyền rủa bọn tớ đúng không? Mà sao cậu lại về thế, nhớ bọn tớ rồi à?” Nọa Nọa nghi ngờ hỏi.
Tô Niên Niên gật đầu như quạ mổ: “ Đúng thế, tớ nhớ bọn cậu chết đi được.”
Đậu Đậu bĩu môi thành thạo, xì một tiếng, “ Nọa Nọa, đừng để ý cậu ta, cậu ta không nói thật.”
Tô Niên Niên: “.....tớ thật sự rất nhớ các cậu.........”
Nọa Nọa cười hì hì: “ Đừng làm trò, nói không bằng làm, không bằng cậu mời bọn tớ ăn cơm, bọn tớ sẽ suy nghĩ chút.”
Tô Niên Niên nhăn trán, cô biết hai tên tham ăn này sẽ chặn của cô một bữa mà.
“ Được thôi.......”
Nghe thấy Tô Niên Niên đồng ý, động tác hai người nhanh nhẹn bám lấy Tô Niên Niên, rời khỏi quảng trường đang nhảy nhót.
Đường Dư đang buồn chán xem đài phun nước bên đó, Đậu Đậu đi đến vỗ vỗ vai cậu, “ Đường Dư oppa, mau đi, Tô Niên Niên mời ăn cơm đấy!”
Tô Niên Niên biểu cảm uể oải gật gật đầu.
Đường Dư khóc dở mếu dở đi cùng Tô Niên Niên, bốn người tìm một quán ăn cạnh trường, gọi bốn bát mỳ thịt bò.
Mỳ thịt bò bưng lên, Tô Niên Niên ghét bỏ gắp thịt bò vào trong bát của Đường Dư, Đường Dư gắp toàn bộ rau xanh trong bát cho vào bát Tô Niên Niên.
Đậu Đậu và Nọa Nọa đã quen từ lâu, có điều vẫn như trước vẫn thích trêu đùa: “ Tô Niên Niên, cậu tán đổ Đường Dư oppa rồi phải không? Không chỉ dắt cậu ấy đến Thánh Âm, còn tình cảm ân ái dẫn về quê hương nữa chứ!”