“ Uh” đợi khi cô kịp định thần lại, cơ thể đã mất thăng bằng, bổ nhào về phía trước.
Tô Niên Niên đau khổ nhắm mắt lại.
Ngoài dự liệu đó là, cô lại không ngã sõng soài trên đất.
Cố Tử Thần ở phía sau kéo lấy cô, để cô không ngã ra đất.
Cơ thể Tô Niên Niên lắc lư, nắm lất cánh tay Cố Tử Thần giống như túm được cọng cỏ cứu mạng. Trời đất xoay chuyển, chân cô vẫn loạng choạng không vững, ngã vào lòng của Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần chỉ khẽ nheo mày, nhưng không đẩy cô ra.
Doãn Sơ Hạ nhìn “cử chỉ ôm ấp” đó của Tô Niên Niên, tức đến nỗi chỉ muốn lên trước cũng ngã một lần như thế.
Mùi thơm sạch sẽ mát mẻ phả vào mũi, Tô Niên Niên ra sức khịt khịt mũi, cảm thấy mùi trên cơ thể Cố Tử Thần rất thơm.
Cơ thể Cố Tử Thần cứng đờ, một tay đẩy cô ra.
Tô Niên Niên cười ngại ngùng, quay người trừng mắt nhìn Doãn Sơ Hạ, “ Bạn học Doãn, chân xấu có cần đi bệnh viện khám không, không đẹp thì đừng có mà duỗi ra, đau mắt người khác, đây là bệnh, phải khám.”
Sắc mặt Doãn Sơ Hạ hết đỏ lại trắng, cuối cùng nói: “ Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.”
Tô Niên Niên lườm cô ta một cái, trong lòng còn nhớ đến bánh kem, vội chạy đi ăn bánh kem.
“ Anh Tử Thần.” Cô vừa đi, Doãn Sơ Hạ mừng thầm, vội vàng bước lên trên nói chuyện với Cố Tử Thần. Không ngờ Cố Tử Thần coi cô ta là không khí lánh sang một bên, vòng qua cô ta đi tìm Tô Niên Niên.
Doãn Sơ Hạ bực tức nắm chặt nắm đấm lại, tức giận đi tìm mẹ của mình.
Tô Niên Niên cầm thìa xúc ăn ngốn ngoám, nhìn thấy Cố Tử Thần đến bên cạnh mình, cho rằng anh ta cũng đói rồi, nhiệt tình đưa miếng bánh kem vừa ăn mấy miếng đến trước mặt Cố Tử Thần, “ Anh cũng đói rồi phải không? Ngon nhất là mùi vị này, hơn nữa kem bơ cũng rất tươi.”
Doãn Sơ Hạ không nói gì, liếc nhìn miếng bánh kem đó.
Tô Niên Niên cũng đưa thìa của mình ra, lông mi Cố Tử Thần khẽ run, cầm thìa xúc một miếng, đút vào trong miệng, sau đó mặt không biểu cảm đưa thìa lại trả cho Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên đúng là đói rồi, hoàn toàn không nghĩ nhiều, cầm lại thìa ăn như thường.
Đợi cô sắp ăn hết miếng bánh kem đó, mới đột nhiên nhớ ra.
Cố Tử Thần vừa nãy là dùng thìa của cô.
Trời đất ơi, sau đó cô lại cầm chiếc thìa đó dùng lại.
Gián tiếp hôn. Ba chữ này như đang nhảy nhót trong đầu Tô Niên Niên, mặt cô ngay lập tức đỏ ửng lên.
Oh my god, cô thật sự không phải cố ý.
Cố Tử Thần nhìn thần sắc không ngừng thay đổi trên mặt cô, khóe miệng cũng nhếch nhếch lên mang theo ý cười, chỉ là che giấu rất tốt, không để lộ ra.
Tô Niên Niên giữ khuôn mặt đỏ ửng đó cộng với tim đập nhanh mãi hồi lâu, mới bị tiếng nhạc đột nhiên vang lên ngắt ngang.
Tiếng nhạc cùng với tiết tấu du dương ấm áp vang lên, lễ hội khiêu vũ chính thức bắt đầu rồi.
Cố Ngôn Chuẩn và Diệp Tư vân không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Cố Tử Thần, Cố Ngôn Chuẩn cười ha ha nói: “ Tử Thần, sững người ở đây làm gì thế?”
Diệp Tư Vân vội vàng nói: “ Điệu nhảy đầu tiên của hôm nay, con đi mời Sơ Hạ nhảy đi, mẹ nghĩ con bé nhất định sẽ rất vui.”
Cố Tử Thần không nói gì, Cố Ngôn Chuẩn vỗ vỗ vai cậu, “ Nghe mẹ con nói, ba thấy con gái nhà họ Doãn đó vừa xinh đẹp lại thông minh.”
“ Con đã có bạn nhảy rồi.” Cố Tử Thần trả lời, ngắt ngang ông ta, trong lòng thầm cười khẩy, cậu chẳng cảm thấy Doãn Sơ Hạ thông minh ở đâu xinh đẹp ở đâu.
Chẳng qua là lợi dụng con trai con gái, cũng là hôn nhân liên kết thương nghiệp, cần gì nói đến mức quang minh chính đại thế.
Cố Ngôn Chuẩn sững người, chỉ nhìn thấy Cố Tử Thần kéo tay Tô Niên Niên ở bên cạnh, chẳng buồn quay đầu lại mà đi.