Lưu Doãn Nhi gườm gườm trừng mắt lườm cậu ta, Hà Tiêu lập tức ngậm mồm.
Nhưng khi cậu ta nhìn sang Đường Dư, ánh mắt lại ngay lập tức trở nên ngại ngùng xấu hổ.
“ Cảm ơn.” Đường Dư gật đầu cảm ơn, nhưng không ngồi xuống ngay mà là lướt một lượt khắp lớp.
Khi nhìn xuống phía góc lớp, Tô Niên Niên giơ tay lên vẫy cậu, “ ở đây ở đây”
Đường Dư mỉm cười, đi về phía cô.’
Bàn học trong lớp đều là bàn đơn một người ngồi, Tô Niên Niên ngồi ở vị trí cạnh tường ở hàng thứ hai tính từ dưới lên, bên trái là Tống Dư Hi, đằng sau Tống Dư Hi là Chúc Thành.
Hàng cuối cùng, bên cạnh Chúc Thành còn có một chỗ trống.
Đường Dư kéo bàn ghế, ngồi xuống.
Lưu Doãn Nhi lườm một cái, trong lòng chửi thầm một tiếng.
Giang Mộ lại dặn dò mấy câu rồi đi ra khỏi lớp, cách giờ lên lớp còn mấy phút, trong lớp lập tức vang lên tiếng bình luận.
Tô Niên Niên quay người, đưa tay với Đường Dư sau lưng, cười ngọt ngào, “ Tô Niên Niên”.
Đường Dư cũng bắt tay cô, trong mắt ánh lên nụ cười, “ Đường Dư.”
Hai người thân thiết dùng phương thức chào hỏi lịch sự của người không thể thân thiết hơn được nữa, Tô Niên Niên cảm nhận được ánh mắt tóe lửa của những người xung quanh, khiến cô có chút không thích ứng.
Tống Dư Hi kỳ lạ nhìn tay Tô Niên Niên, tại sao cô cảm thấy Tô Niên Niên biểu hiện nhiệt tình có chút thái quá với Đường Dư.
Đường Dư đưa tay ra, cụp mắt xuống, trong đầu nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Tô Niên Niên.
Bốn năm trước, cao trung Thần Giang, phổ thông năm thứ nhất.
Lúc đó vừa nhập học, cậu vì nguyên nhân thân hình cao cho nên đương nhiên ngồi ở hàng cuối cùng, uể oải bò nhoài trên bàn ngủ.
Tô Niên Niên vì ngủ nướng nên đến muộn, vị trí được chút thì đều bị chiếm hết rồi, đành phải lật đật ngồi xuống hàng cuối cùng.
Bên cạnh chính là Đường Dư.
Vì muốn hòa đồng với các bạn học, Tô Niên Niên chủ động đưa tay chào cậu trước, “ Xin chào, tớ là Tô Niên Niên.”
“ Đốp.”
Đường Dư mở tay cô ra, giống như đập một con ruồi vậy.
Tô Niên Niên trợn trừng mắt, “ Cậu đang đánh tôi à?”
Nghe thấy lời này, Đường Dư cau mày lại, mở mắt nhìn.
Mắt nhìn thấy, bộ dạng Tô Niên Niên đang dữ dằn trợn mắt, hai má phập phồng, đôi mắt trợn tròn.
Nhìn thấy cậu đứng lên, Tô Niên Niên lườm cậu một cái, “ Hừm, bắt đầu từ bây giờ, đừng nói chuyện với tôi, hai người chúng ta tuyệt giao năm phút.”
Đường Dư sững người, bọn họ dường như còn chưa quen biết?
Còn bây giờ, lại một lần nữa gặp lại, cậu hết sức trân trọng.
Tiết học buổi sáng kết thúc, Tô Niên Niên ưỡn thẳng lưng, gọi Tống Dư Hi, “ Chúng ta đi ăn cơm nhé.”
Tống Dư Hi lắc lắc đầu, “ Không cần đâu, mình về nhà ăn.”
Căng tin của cao trung Thánh Âm mời đầu bếp chuyên nghiệp về nấu, mùi vị hết sức ngon, nhưng giá cả cũng rất đắt.
Tô Niên Niên biết nhà Tống Dư Hi cách trường tương đối xa, mỗi về buổi trưa về nhà, cô đều tất tả vội vàng.
“ Đi thôi, bảo lợn ca mời.” cô cười hì hì nói.
Tống Dư Hi cụp mắt xuống, mỗi lần Tô Niên Niên đều nói như thế, nhưng mỗi lần đều là cô mời.
Chúc Thành vội vàng nói, “ Đi, anh đây mời các em ăn ăn ngon uống cay, Đường Dư, cùng đi nhé.”
Tình bạn giữa nam sinh đơn giản như thế, hai người nói chuyện vài câu, Chúc Thành đã coi Đường Dư là bạn tốt.
“ Mau đi thôi, hết chỗ bây giờ.”
Buổi trưa người ở trường ăn cơm không ít, Tô Niên Niên đưa sách trong tay cho Tống Dư Hi, “ Mau đi chiếm chỗ ngồi.”
Dặn dò Tống Dư Hi, Tô Niên Niên không vội đi xếp hàng, mà đi cùng Chúc Thành nghiên cứu xem hôm nay ăn món gì.