Ở góc khác của sân tập, Cố Tử Thần, Trần Nguyên và Diệp Tinh Vũ ba người như hình thành một phong cảnh đáng dưỡng mắt, thu hút bao tiếng trầm trồ suýt xoa của các nữ sinh.
Tuy nhiên ba người bọn họ hại nhìn về phía hai người ôm ấy ở phía không xa.
Trần Nguyên đỉnh đầu như có đám mây u ám bay qua, “ Tên đó là ai thế?” Đến em gái cậu cũng đám ôm.
“ Không biết, là học sinh mới à?” Diệp Tinh Vũ há hốc miệng.
Cố Tử Thần không nói gì, sắc mặt càng lạnh hơn, toàn sân toát ra vẻ lạnh thấu xương.
Tô Niên Niên không chú ý đến bọn họ, nét mặt vui mừng, “ Đường Dư, cậu đến từ khi nào, tại sao không nói cho tớ.”
Đường Dư vuốt tóc cô, nhẹ nhàng trả lời, “ Hôm nay vừa đến.”
Tô Niên Niên mắt sáng lên, “ Cậu cũng chuyển trường rồi phải không? Hay quá.”
Hai người nói chuyện như không có ai bên cạnh, Tô Niên Niên mắt sáng long lanh, Đường Dư luôn tươi cười, cộng thêm khoảng cách về chiều cao, nhìn cũng thấy vui mắt.
Khi nhìn thấy Đường Dư đặt tay lên vai Tô Niên Niên, Trần Nguyên quả thật không nhịn được nữa, bước nhanh về phía hai người.
Đưa tay hất tay Đường Dư ra, người hòa nhã như Trần Nguyên lúc này bực tức nói, “ Giữa ban ngày ban mặt đừng có động tay động chân với em gái tôi, đây là trường học.”
Trên mặt Đường Dư có chút giật mình, Tô Niên Niên nhếch nhếch miệng, giới thiệu với Đường Dư, “ Đây là anh trai tớ, Trần Nguyên.”
Đường Dư gật gật đầu, đưa tay ra, “ Chào anh.”
Cái quái gì thế, Trần Nguyên trợn trừng mắt, cái gì mà chào anh chào anh, rõ ràng còn vừa động vào em gái của mình, bây giờ lại còn bắt tay mình, còn lâu mới chấp nhận.
Cậu trầm mặt xuống, dửng dưng thờ ơ tay của Đường Dư đưa ra.
Tô Niên Niên ý thứ được vả ngại ngùng của hai người, cười hì hì định bá vai Đường Dư, kết quả phát hiện không với tới, đành phải giống như vỗ về vỗ vào lưng cậu, nhân tiện kéo tay đang đưa ra của cậu về.
“ Anh, em giới thiệu với anh, đây là anh em tốt của em, Đường Dư trước đây cùng học ở cao Trung Thần Giang với em, hai bọn em quan hệ rất tốt, giống như kiểu mặc chung một chiếc quần đi chung một con thuyền vậy.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Trần Nguyên càng tối hơn.
Còn mặc chung một chiếc quần nữa.
Cậu ý thức liếc mắt nhìn quần áo của Đường Dư, trùng hợp hay không, Đường Dư hôm nay mặc cũng là quần thể thao màu xám, áo khoác xanh trắng xen nhau, đồng màu với quần áo đồng phục trường của Tô Niên Niên, quả thật giống một đôi tình nhân.
Trần Nguyên gần như tức xì khói rồi, em gái xinh đẹp vừa đến tay đã bị thằng cha này bắt đi mất rồi.
Không được, cậu không đồng ý.
Nghiêm túc kéo Tô Niên Niên lại, “ Sắp vào lớp rồi, hôm khác lại nói chuyện cũ, em mau về lớp đi.” Nói xong không giải thích nhiều đẩy Tô Niên Niên đến bên cạnh Tống Dư Hi, mỉm cười hòa nhã nói, “ Bạn học, phiền cô đưa cô ấy về lớp, nhất định phải đưa về lớp.”
Nụ cười ấm áp như gió mùa xuân phả vào mặt của cậu, Tống Dư Hi lập tức đỏ mặt, kéo Tô Niên Niên đi về lớp.
Tô Niên Niên đau khổ giãy giụa, liếc nhìn Đường Dư, “ Tớ ở lớp f, Đường Dư, cậu phải nhớ đấy, tớ ở lớp f lớp f lớp.....”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, hai người đi vào tòa nhà lớp học, Trần Nguyên mới quay người, nhìn Đường Dư.
Không biết từ lúc nào, Cố Tử Thần và Diệp Tinh Vũ cũng đi đến bên cạnh cậu.
Diệp Tinh Vũ cảnh giác nhìn cậu, Cố Tử Thần vẻ mặt điềm nhiên, nhưng cũng hơi nheo mắt lại.
Đường Dư tự nhiên cũng ý thức được ánh mắt không thân thiện của bọn họ.
“ Vừa đến à?” Diệp Tinh Vũ hất hàm hỏi.