Tô Niên Niên: hừ, ai có thể đưa con sói đuôi to lòng dạ đen tối này đi chứ?
Cô sống chết gào lên: “ Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Cố Tử Thần nhếch môi cười, “ Uhm, về nhà lên kế hoạch chiến lược, nghiên cứu làm thế nào theo đuổi vợ chưa cưới.”
“ Ai là vợ chưa cưới của anh chứ?” Tô Niên Niên như sụp đổ, thằng cha này ăn nói càng ngày càng lợi hại rồi.
“ Đến mẹ còn gọi rồi, em còn không phải vợ của anh sao?” Cố Tử Thần cười tít mắt nói, vuốt ve tóc Tô Niên Niên: “ Vợ bé nhỏ, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, chiều mai anh đưa em về trường.”
(/)
Tô Niên Niên bí bức khó hiểu nhìn theo chiếc xe của anh mất hút trong tầm mắt, chỉ cảm thấy như mình bị lòe một trận vậy.
Cố Tử Thần tại sao cũng có lúc vô liêm sỉ như thế chứ?
Ngược lại với cô, tâm trạng của Cố Tử Thần rất tốt, khi đến công ty xử lý công việc nét mặt tươi cười, khiến trợ lý và mấy vị lãnh đạo quản lý đều ngạc nhiên cực độ.
BOSS đại nhân có phải đang ủ mưu gì không, nếu không sao còn mang nụ cười đáng sợ như thế, nhất định là ảo giác của bọn họ.
Xử lý công việc xong, Cố Tử Thần cầm điện thoại nghịch nghịch, từ sau khi chắc chắn ý của Tô Niên Niên xong, anh đã dùng chút thủ đoạn đen tối.
Khụ khụ, không như thế sao mà được, nhỡ đâu để con lợn đó chạy đi mất thì anh đi đâu mà khóc chứ.
Tóm lại: theo đuổi vợ tương lai quan trọng nhất, theo đuổi vợ tương lai quan trọng nhất, theo đuổi vợ tương lai quan trọng nhất, việc quan trọng nói ba lần.
Tô Niên Niên ôm chân Sở Tố Tâm mếu máo: “ mẹ, mẹ nghe con giải thích, con bị Cố Tử Thần cho vào bẫy rồi.”
“ Tôi không nghe.”
“ Mẹ, rốt cuộc con có phải con đẻ của mẹ hay không, là mẹ từ bãi rác nhặt con về sao?”
“ Tôi không nghe.”
“ Mẫu hậu đại nhân, mẹ tha cho con nhé, sau này con nhất định không dám nữa.”
Thần sắc Sở Tố Tâm thả lỏng một chút, chỉ vào sống mũi cô hỏi: “ Còn nhỏ không chịu học hành, nhỡ đâu mang bầu thì vác quả bóng mà đi học à?”
Tô Niên Niên mặt mày rầu rĩ nói: “ Con không ngủ với anh ấy, hơn nữa con cũng không mang thai, có điều nói đi nói lại, dù cho mang thai thì có sao chứ, mẹ không phải có tiểu tiểu tiểu Niên Niên bế đi chơi hay sao?”
Sở Tố Tâm bị cô chọc cho tức, “ Đã làm hòa rồi thì liệu mà biết giữ gìn, cuộc sống của con mẹ không can thiệp. Được rồi, tiểu Niên tử, con có thể quy an rồi.”
Tô Niên Niên lết về phòng, Trần Doãn Hoa cười cười, cảm thán nói: “ Tên tiểu tử nhà họ Cố đó đúng là thủ đoạn, Niên Niên trong tay cậu ta, chỉ sợ không có phần thắng.”
Sở Tố Tâm cũng nghĩ điểm này: “ Cũng đúng, chỉ số thông minh của đứa con gái này rốt cuộc là theo ai chứ?”
Trần Doãn Hoa ho lên một tiếng, tờ báo run run, chuyển chủ đề, nói: “ Có điều em có chú ý thấy ánh mắt cậu ta nhìn Niên Niên, sáng lên như con sói đói muốn ăn thịt tươi, tính đứa trẻ đó lạnh lùng, nhưng đối với tình cảm thì lại nghiêm túc hơn rất nhiều người.”
Sở Tố Tâm kiêu ngạo hừm một tiếng: “ Đương nhiên rồi, cậu ta mà không tốt với Niên Niên, em còn lâu mới để cho hai đứa bên nhau.”
Trần Doãn Hoa cười lên, coi như đồng ý.
Tô Niên Niên lăn lộn lật đi lật lại trên giường, đây mới chỉ ngắn ngủn hai ngày, dường như tất cả xảy ra giống như thay đổi trời đất vậy.
Còn chưa kịp cảm thán câu gì, điện thoại ở đầu giường đã rung lên mấy tiếng, cô cầm lên xem, là Giang Mộ gửi tin nhắn đến.
“ Ngày mai về Dụ Thành, mời em ăn cơm, có đồng ý không?” Phía sau còn đính kèm địa chỉ quán ăn và thời gian hẹn.
Tô Niên Niên nghĩ một lát, rồi trả lời “ Vâng.”