Tờ báo trong tay Trần Doãn Hoa rơi xuống đất, Sở Tố Tâm vẻ mặt kinh ngạc.
Chân Tô Niên Niên mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ra đất, run rẩy hỏi: “ Cố Tử Thần, anh đừng có kích động, có gì từ từ nói, đừng gọi linh tinh như thế chứ.”
Cố Tử Thần vẻ nghiêm túc nói: “ Không, anh là nghiêm túc, mẹ, con sẽ có trách nhiệm với Niên Niên.”
Trời đất, có cần nói nhẹ nhàng như thế không. Sở Tố Tâm mà không nghĩ lệch đi thì không phải là mẹ cô nữa rồi.
(/)
Tô Niên Niên mếu máo, “ Mẹ, mẹ nghe con nói, hai bọn con không phải như thế.”
“ Tối qua đúng là chúng con cùng ngủ ở một phòng.” Cố Tử Thần mặt không biến sắc nói.
“ Không phải, con chỉ là ở nhờ.”
“ Trước đây là con không hiểu chuyện, sau này con sẽ đối tốt với Niên Niên, ngày khác nhất định sẽ đến nhà xin lỗi.” Cố đen tối tiếp tục nói, khóe mắt liếc nhìn Tô Niên Niên đang hoảng loạn, khóe môi nở nụ cười.
“ Mẹ mẹ tin con, mẹ đừng nghe anh ấy nói linh tinh.”
“ Mẹ, đợi Niên Niên qua 20 tuổi, con sẽ dẫn cô ấy đi đăng ký.”
Lời này nói ra, Tô Niên Niên há hốc mồm, bất lực không biết nói gì.
Biểu cảm của Sở Tố Tâm trở nên khác lạ, trầm lặng khác thường mất mấy giâu, bà mới khó tin mở miệng: “ Hai đứa ngủ với nhau rồi à?”
“ Không có.”
“ Vâng ạ.”
Tô Niên Niên và Cố Tử Thần cùng lúc trả lời, Tô Niên Niên vừa muốn giải thích, đã bị Cố Tử Thần vô tình ngắt ngang, một câu biện hộ cũng không nói được hoàn chỉnh.
Sở Tố Tâm vẻ mặt đau khổ, cảm giác đó giống như cây rau vất vả khổ sổ chăm từ bé đã bị con lợn Cố Tử Thần này cướp đi mất, đau, quả thật là quá xót xa.
“ Mẹ, Niên Niên rất tâm đầu ý hợp với con, trước đây chia tay với cô ấy là do giữa hai bọn con có chút mâu thuẫn, bây giờ chúng con đã nói rõ tất cả những hiểu lầm rồi.” Cố Tử Thần từng câu từng chữ nói rõ ràng, Sở Tố Tâm há miệng nhưng không biết gì gì.
Là một người mẹ, bà đương nhiên biết con gái mình có tình cảm với Cố Tử Thần, nếu như có thể nói, bà đương nhiên hy vọng hai đứa có thể ở bên nhau.
Nhưng bà đúng là canh cánh trong lòng về việc Cố Tử Thần chủ động nói ra chuyện chia tay, bây giờ nghe Cố Tử Thần giải thích như thế, mâu thuẫn với anh đã giảm đi một nửa.
Tô Niên Niên còn đang cố vớt vát giải thích: “ Chúng con còn chưa phát triển đến bước đó.”
Lời còn chưa dứt, Cố Tử Thần đột nhiên cúi đầu lấy điện thoại ra, trên màn hình ấn ấn, trong phòng lập tức vang lên một đoạn ghi âm.
“ Em thích anh, mặc dù anh đáng ghét như thế, nhưng em vẫn rất thích anh.”
“ Thích, em thích anh.”
“ Không sai, em thừa nhận em thích anh, nhưng điều này có gì sai chứ”
“....”
Mấy câu nói trọng điểm phát hết, Cố Tử Thần tắt ghi âm đi, cười tít mắt nhìn Sở Tố Tâm.
Sở Tố Tâm nhăn trán: “ Được rồi, tôi đã hiểu tình hình rồi, Cố thiếu gia ồ không, Cháu Cố, cháu về trước đi, tôi phải nói chuyện với Niên Niên cho rõ ràng.”
Cô cướp lời: “ Mẹ, con đi tiễn anh ấy.” Nói xong kéo Cố Tử Thần ra ngoài, Trần Doãn Hoa còn ở đằng sau cảm thán một câu: “ Nhìn không ra, hai đứa rất tình cảm đấy chứ.”
“ Nói, tại sao anh lại có đoạn ghi âm.” Tô Niên Niên điên cuồng hỏi.
Cố Tử Thần cười nham hiểm: “ Sợ em xù mất, đáng tiếc tốc độ tay hơi chậm, còn có nhiều câu chưa kịp ghi âm lại.”
“ Xóa đi xóa đi.”
“ Cái đó không được.” Cố Tử Thần nghiêm túc: “ Cái này anh phải cắt làm chuông điện thoại.”
.......