Chiêu này sao lại dễ sử dụng thế? Tô Niên Niên trong lòng thầm lẩm bẩm một câu, gặm đầu ngón tay suy nghĩ, nếu đã như thế, thế thì đừng trách cô không khách sáo.
Cố Tử Thần mua xong đồ quay về, đẩy cửa ra, có cảm giác như mình vào nhầm nhà.
(/)
Căn phòng này diện tích mặc dù nhỏ, phong cách bài trí đơn giản sạch sẽ, nhân viên dọn dẹp theo giờ biết chủ nhân của căn nhà này ưa sạch sẽ, cho nên quét dọn càng sạch sẽ hơn.
Nhưng bây giờ, một chiếc dép nằm giữa nhà, một chiếc ở trước ghế sofa, gối trên sofa đông một cái tây một cái, chiếc bàn bày bừa loạn xì ngầu cả lên, hoàn toàn giống như nhà tị nạn vậy.
Kẻ đầu têu Tô Niên Niên vẫn mặt mày ngang nhiên gặp táo xem tivi, nhìn anh quay về, còn oán trách một câu: “ Anh chậm quá đấy, tôi đói sắp chết rồi đây này.”
Cố Tử Thần không tức giận, mà nhìn chằm chằm Tô Niên Niên.
Giọng nói của cô vừa nãy, giống như người vợ mới cưới ngồi trong nhà chờ chồng về, sau đó nũng nịu làu bàu mấy câu.
Lần đầu tiên Cố Tử Thần cảm thấy, căn phòng này có mùi vị của nhà.
Tại vì trong nhà có người đợi anh về.
Tô Niên Niên gặm táo vui vẻ, trong lòng dấy lên nghi vấn: cô khiến trong nhà loạn hết cả lên thế này mà sao Cố Tử Thần lại có thể nhịn? Cái này không khoa học!
Cố Tử Thần không cảm nhận được suy nghĩ đó của cô, đặt chiếc túi trong tay lên bàn trà, đưa mấy gói bim bim khoai tây cho Tô Niên Niên, quay người nhẫn nhục đi pha mỳ cho cô.
Tô Niên Niên chỉ cảm thấy cằm mình như sắp rơi xuống, cô ra sức đỡ chiếc cằm nhệch xuống, đòi hỏi ngày càng táo tợn hơn: “ Tôi không muốn ăn mỳ úp, tôi muốn ăn mỳ nấu, cho thêm trứng gà và rau xanh!”
Cố Tử Thần vẫn điềm nhiên, cầm gói mỳ đi vào bếp.
Kéo tủ lạnh ra, biểu cảm của anh cuối cùng cũng có chút kích động.
Tô Niên Niên trong lòng tự like cho mình, cô cũng bới tung cả cái tủ lạnh lên rồi, người như Cố Tử Thần sẽ làm thế nào đây?
Ai biết Cố Tử Thần khẽ cau mày, quay người nghiêm túc nói: “ Không có trứng gà, cho thịt chân giò hun khói có được không?”
Tô Niên Niên: “........”
Cô nhìn người đàn ông quấn tạp dề hồng nấu mỳ trong bếp, từ đầu đến cuối như có ảo giác vậy.
Ăn no uống đủ, Cố Tử Thần nghiêm sắc mặt, dáng vẻ như có chuyện muốn nói.
Tô Niên Niên nhanh trí đổi sang kênh hoạt hình, “ Đợi tôi xem hết phim hoạt hình, tập này chưa kết thúc thì đừng nói chuyện với tôi!”
Cố Tử Thần gật đầu, không nói câu gì ngồi xuống bên cạnh.
Tô Niên Niên vốn dĩ còn có chút căng thẳng, nhưng về sau lại hoàn toàn thư thái, cười thả phanh.
Sau khi xem xong, Tô Niên Niên dã tâm chưa chết, còn đưa ra các loại yêu cầu, cái gì mà muốn ăn cháo bổ ở một khách sạn cách đó rất xa, cái gì mà muốn giảm cân nhân tiện luyện yoga. Tóm lại, tác oai tác quái đến cực điểm, Cố Tử Thần toàn bộ đều làm theo.
Đến cuối cùng cô lại từ hành cho mình mệt, nhoài người trên sofa uể oải nói: “ Tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi muốn về trường.”
Cố Tử Thần nheo mày lại, bộ dạng uể oải, giống như một con mèo lười.
“ Lên thuyền địch rồi còn muốn đi? Em là lợn à?”
Tô Niên Niên từ trên ghế sofa nhảy dựng lên: “ Ý anh là gì! Này, anh mà ức hiếp tôi như thế nữa là tôi báo cảnh sát đấy!”
Cố Tử Thần nhếch nhếch môi, biểu cảm nhìn rất đáng thương, “ Là ai ức hiếp ai chứ.........”
Tô Niên Niên mơ hồ cảm thấy có chút áy náy, ho khụ khụ đánh trống lảng: “ Uhm.......anh muốn nói cái gì, mau nói đi.”
Thấy Cố Tử Thần không động tĩnh gì, cô bước lên trước đá vào chân anh, thúc giục nói: “ Nói đi.”
Lời còn chưa dứt, Cố Tử Thần nhanh nhẹn đưa tay ra, ấn cô xuống ghế sofa, cơ thể đè lên người cô.