“ Tại sao mình cảm thấy Đại Thần Thần lại hay hơn chứ?”
Tô Niên Niên nghe bọn họ cãi nhau mà đau đầu, nói vào một câu: “ Các cậu đủ rồi đấy, mình và Đại Thần Thần chả liên quan gì đến nhau!”
Lời còn chưa dứt, đến cô cũng còn ý thức được có gì không đúng.
Gì thế này! Đến mình cũng bị tẩy não rồi sao!
Nghĩ đến câu nói “ Đại Thần Thần” đó của mình, cô hận không thể đào cái lỗ cho mình chui xuống.
“ ha ha ha, Đại Thần Thần này hoàn toàn chính là buột mồm nói mà thôi!” Đậu Đậu cười phá lên.
Nọa Nọa và Mộ Dung Sam cũng như bị chọc đúng điểm, ba người cùng nhau hát rap: “ âu âu oh year, em nói anh Đại Thần Thần, em nói đi, Đại Thần Thần, âu! Đại Thần Thần......”
Tô Niên Niên nhăn trán, đến bótay với lũ giặc này.
Tô Niên Niên gắp rau xanh ăn, Mộ Dung Sam ở bên cạnh đột nhiên nhớ đến gì đó, dừng động tác nói, “ Ôi, các cậu biết không, thứ sáu tuần này chúng ta phải tổ chức lễ hội thể thao!”
“ Không phải chứ, mình không muốn chạy 800m đâu!” Nọa Nọa ủ rũ bò ra bàn, Đậu Đậu cũng dậm chân theo.
“ Không phải hạng mục thi đấu truyền thống, các cậu xem ở trong nhóm gửi ấy.” Cô chỉ chỉ vào tập tài liệu ở trên máy tính, bên trong nói rõ một vài hạng mục thi đấu: “ thi chạy cua, người tiên chỉ đường, nhảy dây...., còn một vài hạng mục nữa.”
Ba người lấy lại hứng thú, báo hạng mục mình muốn tham gia đến ban tổ chức thi đấu.
Tô Niên Niên vốn dĩ không muốn đăng ký, kết quả bị Đậu Đậu éo thi chạy cua, bị khuất phục dưới sự uy hiếp của Đậu Đậu taewondo đai đen.
Nằm lại giường của mình, cô cầm chai nước uống thuốc, ngồi một lúc đột nhiên nhớ đến lọ thuốc nhỏ mắt, lấy ra nhỏ vào trong mắt, sau đó nhắm mắt lại.
Một đêm mơ giấc mơ đẹp.
--- ---
Mấy ngày sau, Tô Niên Niên không gặp Tả Tư Hàn ở trường, Mộ Dung Sam đi nghe ngóng, hội học sinh có người nói bị cảnh sát đưa đi, còn nói hôm đó anh ta toàn thân nhếch nhác. Mọi người còn đang đoán anh ta có phải bị phần tử khủng bố tra tấn không, còn Tô Niên Niên người đương sự không nói gì.
Thứ sáu, sân vận động trường.
Tô Niên Niên bốn người thay quần áo thể thao, buộc tóc lên, tinh thần thể thao đầy sức sống, vừa xuất hiện đã thu hút bao ánh nhìn.
Hạng mục thi đấu là chia nhau tiến hành, bốn người chia nhau hành động, Tô Niên Niên cùng Đậu Đậu đi đến khu thi chạy càng cua, sau khi trọng tài nói rõ thi thế nào, Tô Niên Niên lại thêm nhụt chí.
“ Đậu Đậu, mình không muốn tham gia hạng mục ngốc thế này......” Tô Niên Niên mặt mày mếu máo.
Đậu Đậu hào hứng nói: “ Không đâu, trò này rất hay! Niên Niên cậu mau chuẩn bị đi!”
Tô Niên Niên đành chịu, bước lên trước.
Nhìn hai người sắp tham gia thi đấu, không ít sinh viên bên cạnh đều vây lại, hào hứng hò reo.
“ Woa, có con gái thi, học chuyên ngành nào thế?”
“ khụ khụ, đây là em gái mà đến hội trưởng hội âm nhạc còn không tán được, cậu vừa lùn vừa nghèo đừng có mà mơ!”
“ Con người phải có trái tim dám theo đuổi chứ!”
“..........”
Tô Niên Niên và Đậu Đậu dựa lưng vào nhau, trong tài đặt vào giữa hai người một quả bóng: “ trong quá trình chạy không để bóng rơi xuống, nếu không sẽ phải quay về điểm xuất phát, ok, bắt đầu tính giờ!”
Tiếng còi tuýt lên, hai người đi ngang chạy về điểm cuối, cả chặng đường nhảy nhót về phía trước, động tác đó khiến xung quanh cũng phải bật cười.
Chạy đến điểm cuối, Tô Niên Niên gạt mồ hôi trên trán, bên cạnh chuyển đến giọng nói dễ nghe: “ Chạy nhanh đấy, Niên Niên.”