Tô Niên Niên không chút do dự liền gật gật đầu.
Cố Tử Thần đơ mất mấy giâu, sau đó đưa tay vuốt vuốt tóc cô, động tác ấm áp dịu dàng, khiến bác sĩ bên cạnh bị cảnh tượng tình cảm chiều chuộng của hai người làm cho ghen tức.
Cố Tử Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Niên Niên, dẫn cô cùng đi lấy thuốc. Khóe mắt Tô Niên Niên đỏ lên, liên tục dụi mắt, Cố Tử Thần nheo mày hỏi: “ Mắt đau à?”
Anh nhớ Tô Niên Niên khóc có một lúc.
Tô Niên Niên lắc lắc đầu, xong lại lấy hết dũng khí gật gật đầu.
Cố Tử Thần thở dài, thực ra Tô Niên Niên vẫn chỉ là con lợn thần tài ngốc nghếch đáng yêu đó.........
Anh lại đi mua cho Tô Niên Niên thuốc nhỏ mắt, nhét vào túi Tô Niên Niên.
---- ---
Đẩy cửa ra, Đường Dư nhìn căn nhà trống rỗng, nét mặt dửng dưng bước vào.
Người quản lý đã ngồi ở phòng khách đợi cậu từ lâu, nhìn thấy cậu về hầm hầm bực tức nói: “ Đường Dư, cậu còn coi mình là đại minh tinh nữa sao, việc gì cũng dám làm? Cậu rốt cuộc muốn để tôi phải thu dọn cho cậu bao nhiêu bãi chiến trường nữa?”
Đường Dư ngẩng đầu nhìn ông ta, Mạnh Lạc Dương vẻ mặt tức giận, hình tượng ông chú vốn dĩ nho nhã thân sĩ dường như không còn tồn tại.
Cậu vòng qua Mạnh Lạc Dương, rót cho mình một cốc nước, ngón tay không kiềm chế được đang run lên, nước sóng sánh ra ngoài.
Trên tay cậu còn có đủ loại vết thương, đều là do vừa nãy đánh Tả Tư Hàn để lại.
Mạnh Lạc Dương nhìn thấy động tác của cậu, lập tức đưa ipad đến trước mặt cậu: “ Đây là hình ảnh của công ty bên đó gửi đến! Cậu được đấy Đường Dư, cậu biết việc đánh nhau lần này sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh đại minh tinh như thế nào không?”
Đường Dư liếc nhìn, lông mày nhíu chặt lại.
Đó là hình ảnh cậu đánh Tả Tư Hàn trên sân thượng, ảnh chụp rất mờ, nhưng dựa vào kiến trúc của trường và quần áo của cậu, có thể đoán ra đó chính là cậu.
“ Công ty bây giờ đã gỡ tin tức này xuống, cậu nên biết sau khi bị phát ra ngoài sẽ như thế nào? Những con chó săn tin đó sẽ thêm dầu vào lửa chỉ trích cậu! Fan của cậu sẽ tụt giảm! Thậm chí cậu có thể bị tẩy chay.......này, tôi nói với cậu nhiều như thế cậu có nghe không đấy!” Mạnh Lạc Dương tức không hề nhẹ.
Ai biết Đường Dư chỉ điềm nhiên nói một câu: “ Vì cô ấy, cũng đáng.”
Mạnh Lạc Dương ngay lập tức không còn biết nói gì nữa.
Ông ta là người quản lý của Đường Dư cũng hơn hai năm rồi, đương nhiên biết người Đường Dư thích là ai.
Ông ta đành đi lấy hộp thuốc xử lý vết thương cho Đường Dư.
--- ----
“ Thật sự không cần xin nghỉ cho em sao?” Cố Tử Thần hỏi Tô Niên Niên lần thứ sáu.
Tô Niên Niên lắc lắc đầu, đẩy cửa xe định bước xuống, không muốn nói nhiều với Cố Tử Thần nữa.
Cố Tử Thần lại nhanh hơn một bước khóa cửa xe lại, Tô Niên Niên nghi ngờ ngoảnh đầu nhìn anh.
Yết hầu Cố Tử Thần khẽ động, muốn làm gì đó, nhưng lại cảm thấy trong lòng trào dâng cảm giác bất lực.
Cuối cùng, anh vẫn mở cửa xe, giọng nói hơi trầm: “ Anh đưa em về nhé.”
Hai người sánh vai đi vào khu ký túc, Tô Niên Niên nói tiếng “ tạm biệt” rồi đi lên lầu, trong phòng vẫn ồn ào náo nhiệt, không ai biết cô vừa trải qua khoảnh khắc sinh tử.
Cô cười, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn lớn tiếng chào hỏi mọi người, Đậu Đậu nói: “ Niên Niên, có thể mua giúp mình hộp mì được không!”
“ Mình cũng muốn!” Nọa Nọa và Mộ Dung Sam cùng lúc nói.
“ Các cậu đều bị mắc bệnh lười mãn kinh rồi à......” Tô Niên Niên cạn lời, tốt bụng đẩy cửa xuống lầu, đến cửa sổ hành lang, cô nhìn thấy Cố Tử Thần vẫn đứng ở dưới lầu.
Trái tim như ngưng đập.