Nụ cười trên mặt Diệp Tư Vân cứng lại, nhìn khó coi biết nhường nào.
Bà ta và Cố Ngôn Chuẩn vì Cố Tử Thần quyết định lễ đính hôn này, đã nghĩ Cố Tử Thần có lẽ sẽ không hài lòng, nhưng cả buổi tiệc lớn thế này, cậu cũng vì thể diện nhà họ Cố mà đón nhận, không ngờ cậu lại hất gáo nước lạnh vào tất cả mọi người như thế.
“ Tử Thần, hôm nay là tiệc đính hôn của con và Doãn Sơ Hạ, còn đừng làm loạn nữa.” Cố Ngôn Chuẩn bước đến, khẽ nói, đồng thời cau mày liếc nhìn Tô Niên Niên, “ Sao cháu lại ở cùng Cố Tử Thần?”
Ông vốn dĩ rất có thiện cảm với Tô Niên Niên, nhưng thế này thật phiền phức!
Không phải là cô đến cùng Cố Tử Thần để phá rối đấy chứ!
Tô Niên Niên ho một tiếng, biết đến lúc mình ra tay, cô ra vẻ vô tội nói: “ Đại thần thần là bạn trai của cháu, tại sao cháu không thể cùng đến với anh ấy chứ?”
Từ “ Đại Thần Thần” là cô phải lấy hết dũng khí mới bật ra được, đến người thận trọng như Cố Tử Thần nghe xong cũng toàn thân run rẩy.
Sắc mặt Cố Ngôn Chuẩn sầm lại, trách mắng nói: “ Rốt cuộc là chuyện gì? Hai con lại đang làm cái trò gì thế?”
Sắc mặt người nhà họ Doãn cũng khó coi, mẹ Doãn Sơ Hạ là Châu Thanh bước đến, lạnh lùng nói: “ Cố tiên sinh, hy vọng ngài có thể cho Doãn gia chúng tôi một lời giải thích.”
Doãn Sơ Hạ trang điểm lộng lẫy, xách chiếc váy dài đứng lúng túng ở đó.
Hôm nay không phải là tiệc đính hôn của cô ta và Cố Tử Thần sao..... Diệp Tư Vân không phải nói Cố Tử Thần đã đồng ý rồi sao.......
Tại sao! tại sao! cô ta căm hận đứng nhìn Tô Niên Niên bên cạnh Cố Tử Thần, tại sao mỗi lần đều là Tô Niên Niên đến phá hoại hạnh phúc của cô ta chứ?
Cố Ngôn Chuẩn cười trừ nói: “ Trẻ con không hiểu chuyện, tâm trạng bối rối, bà thông gia đừng để ý nhé.”
Sắc mặt Châu Thanh dần dịu lại, chỉ là Cố Tử Thần không khách sáo mà khiến tâm trạng bà ta như lại tụt xuống đáy, “ Bác gái, trong lòng cháu đã có người khác, xin lỗi, cháu không thể đính hôn với Doãn Sơ Hạ.”
Châu Thanh như bị điện giật, cả người đờ đẫn đứng ở đó.
Giọng nói của Cố Tử Thần không to, nhưng đủ khiến người tại đó đều nghe rõ ràng.
Khóe mắt Doãn Sơ Hạ đỏ lên, xách váy chạy đến, chất vấn hỏi: “ Tại sao! Anh Tử Thần, anh rõ ràng đồng ý em rồi! tại sao có thể hối hận được chứ!”
Cố Tử Thần thương hại liếc nhìn cô ta: “ Tôi trước nay chưa bao giờ chấp nhận lấy cô, nếu như có chỗ nào hiểu lầm, mong thông cảm.”
Doãn Sơ Hạ nào nghe lọt tai chứ, tâm trạng như sụp đổ đến cực điểm, ánh mắt liếc trên người Tô Niên Niên, giọng nói cay nghiệt: “ Là cô có phải không? Có phải chính cô đã cám dỗ anh Tử Thần, cô là đồ hèn hạ! Đều là lỗi của cô, cô dựa vào cái gì mà đứng bên cạnh anh Tử Thần chứ?”
Tô Niên Niên nghe bọn họ nói qua nói lại mà thấy buồn ngủ, Doãn Sơ Hạ vừa mở mồm là cô tỉnh táo hơn chút, lí lẽ hùng hồn phản bác lại: “ Chả liên quan đến cô, đây là bạn trai của tôi, hai chúng tôi không ở bên nhau thì ai ở bên nhau chứ?”
Tô Niên Niên lực chiến đấu cực mạnh, lập tức khiến Doãn Sơ Hạ cứng họng, Tô Niên Niên còn không tha tiếp tục bổ thêm câu nữa: “ Cô còn không hiểu sao, anh ấy không hề thích cô, tại sao cô cứ xen vào cuộc sống của chúng tôi chứ? Sơ Hạ, tôi biết cô thích cướp đồ của người khác, nhưng cũng không đến mức đàn ông cũng cướp chứ?”
“ Cô nói linh tinh!” Doãn Sơ Hạ sắp phát khóc rồi, “ Anh Tử Thần là của tôi! Là của tôi!”
“ Hừm, đây là Đại Thần Thần nhà chúng tôi, còn lâu mới là của cô! Đại Thần Thần, anh nói xem em nói có đúng không?” Tô Niên Niên liếc nhìn Cố Tử Thần hân hoan đắc thắng.
Cố Tử Thần mỉm cười, đặt lên môi Tô Niên Niên một nụ hôn: “ Uhm, Niên Niên đáng yêu nhà chúng ta nói có lý.”