Nọa Nọa và Đậu Đậu hai người há hốc mồm.
Uhm......cho nên Tô Niên Niên hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với Cố Tử Thần rồi sao?
Hai người ngơ ngác không biết nói gì, giả chết tập thể.
Tô Niên Niên chớp chớp đôi lông mi dài: “ Đã không quen, tại sao phải quan tâm việc của anh ta? Tớ nhìn giống người rảnh rỗi thế sao.”
“ cậu vui là được.” Đậu Đậu nhăn trán, “ Thế thì chúng mình quay về thôi, xem xem bạn cùng phòng mới là ai.”
Ba người quay người đi về kí túc xá, Cố Tử Thần ở phía xa như có cảm ứng, ngoảnh đầu lại nhìn, khiến biết bao người tơ tưởng hét ầm lên.
Đám đông tầng tầng lớp lớp vây quanh cậu, khiến cậu không nhìn rõ Tô Niên Niên ở phía xa.
Cậu cau mày, Doãn Sơ Hạ ở đằng sau chạy đến nói chuyện với cậu, bị cậu hững hờ né đi.
---- ---
Vì nguyên nhân vừa nãy nhìn thấy Cố Tử Thần, tâm trạng Tô Niên Niên không tốt lắm, uể oải nheo mắt đi về, không buồn nói gì.
Đậu Đậu và Nọa Nọa chơi với cô bao nhiêu năm, biết bộ dạng này của cô trên thực tế là tức giận, hai người nháy mắt nhìn nhau, ngầm ý: nên là thế nào đây?
Kết quả hai người nháy đến đau cả mắt cũng vẫn không ra kết quả, ngược lại ở trên lầu lại gặp phải một người quen không nên gặp----
Tống Dư Hi.
Cô đi một mình, xách một chiếc túi to, một chiếc vali cũ, sau lưng còn đep chiếc balo to, mệt đến nỗi mồ hôi túa ra.
Nọa Nọa và Đậu Đậu còn chưa biết việc cô và Tô Niên Niên, nhiệt tình niềm nở bước lên trên: “ Tiểu Hi, sao cậu đi có một mình, bọn mình giúp cậu xách đồ nhé.”
(/)
Tống Dư Hi co rúm lại, sau khi nhìn thấy Tô Niên Niên sắc mặt trắng bệch, ý thức buột mồm nói: “ Sao cậu lại ở Thánh Âm thế?”
Rõ ràng điểm số của cậu ta không đủ! Môn văn hóa rõ ràng còn kém nhiều như thế!
Nọa Nọa và Đậu Đậu sắc mặt cũng thay đổi, bọn họ tại sao cảm thấy Tống Dư Hi không muốn để Tô Niên Niên xuất hiện ở Thánh Âm chứ? Làm gì có bạn thân nào dùng giọng nói như thế hỏi chứ?
Tô Niên Niên bặm môi, cười lạnh lùng: “ Uhm? Cậu lẽ nào không biết có loại gọi là phí kiến thiết trường à?”
Giọng cô sắc lạnh, Nọa Nọa và Đậu Đậu lập tức nghe thấy trong đó có gì đó châm biếm.
Cô không phải thi đỗ, mà là Sở Tố Tâm nộp một khoản tiền lớn để vào.......
Tống Dư Hi nghiến răng, đúng thế, cô ta chỉ là ngây thơ cho rằng Tô Niên Niên thi không đỗ, sẽ không có cơ hội vào học đại học.
Nhưng cô ta quên rằng, không phải mỗi người đều giống cô bé lọ lem như cô ta, Tô Niên Niên vẫn luôn sống cuộc sống của công chúa.
Cô ta buồn bực không nói gì xách túi và vali, cúi đầu đi lên lầu.
Tô Niên Niên lạnh lùng gọi giật cô ta lại: “ Tống Dư Hi, cậu có phải còn quên chuyện gì rồi không?”
Tống Dư Hi cố giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ là trong giọng nói bắt đầu run rẩy: “ Chuyện gì?”
“ Cậu nhớ cậu còn nợ tôi không ít tiền chứ, bao giờ có thể trả lại tôi? Có cần tôi cung cấp cho cậu thẻ của ngân hàng nào, tối nay có thể chuyển trả cho tôi không?”
Sắc mặt Tống Dư Hi cứng đờ, trắng bệch thảm hại.
Hai năm này, Tô Niên Niên giúp cô ta không ít, ngoài học phí hai năm và tiền phí thuốc của bố cô ta, bình thường còn không ít lần mời cô ta ăn cơm, đi mua sắm thường xuyên mua cho cô ta quần áo hay giày dép gì đó.
Lẩm nhẩm tính như thế, cũng không phải số tiền nhỏ.
Tống Dư Hi ấp úng nói: “ Tôi bây giờ không tiện lắm, có thể qua một thời gian..........”
“ Vậy cụ thể là bao giờ, phiền cậu bảo cho tôi.” Tô Niên Niên gằn giọng cắt ngang.
Sắc mặt Tống Dư Hi đỏ ửng lên, “ Tô Niên Niên, cậu thiếu số tiền này sao?”
Cô rõ ràng không cần số tiền này, tại sao nhất định phải ép cô ta phải trả chứ?