“ Bạn? Ha ha, cậu không cho rằng từ bạn này quá buồn cười à, cậu từ khi nào coi tôi là bạn chứ?” Tống Dư Hi hét lên, làm gì còn bộ dạng yếu đuối nhút nhát nữa chứ.
Tô Niên Niên chỉ cảm thấy trong họng như bị tắc bông vậy, dồn nén nỗi căm tức trong lòng cô.
Cô quay người mở vòi nước, bình tĩnh rửa mặt, sau đó mở cửa, đi thẳng ra ngoài.
Tống Dư Hi ở đằng sau thở hổn hển, Tô Niên Niên vừa đi, cô không kiềm chế được nữa, nước mắt chảy ra.
Đợi đến khi cô điều chỉnh lại tâm trạng quay lại phòng hát, Tô Niên Niên đã ngồi bên cạnh Diệp Tinh Vũ chơi bài lơkhơ rồi, Đường Dư cũng đến rồi, cộng thêm Trần Nguyên bốn người vừa đủ chân chơi, khiến nữ sinh vây quanh cũng phải nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ gato.
Sau khi cô đi vào, Tô Niên Niên ngước mắt nhìn, ánh mắt lạ lẫm giống như không quen biết cô vậy.
Tống Dư Hi rùng mình một cái, đột nhiên hiểu ra, trong căn phòng này, cô không có nổi một người bạn.
Cô lập một mình.
Chơi bài lơkhơ xong, có người đề nghị chơi trò chơi, mỗi người một trò thương lượng cả buổi, cuối cùng đề nghĩ chơi trò nói dối mạo hiểm.
Chơi hai vòng trước, Tô Niên Niên có thua có thắng, trên mặt đều nở nụ cười.
Đợi đến khi đến lượt Tống Dư Hi, có người hỏi: “ Tống Dư Hi, thời học cao trung cậu có người thích không? Mau nói mau nói, nếu không sẽ bị mạo hiểm!”
Có chứ, đương nhiên có, chỉ là Tống Dư Hi nhìn xung quanh, không dám nói ra.
Nếu như để mọi người biết người cô thích lại là bạn trai của bạn tốt nhất, mọi người sẽ nhìn cô thế nào?
Tống Dư Hi cụp mắt xuống: “ Mình chọn mạo hiểm vậy.”
Lưu Doãn Nhi nói: “ Uống rượu uống rượu, uống cạn một rượu đi!”
Chúc Thành ngăn lại: “ Con gái uống rượu không tốt lắm, hay là đổi cái khác.”
Tô Niên Niên im lặng từ đầu mới mở lời: “ Đã không chơi được thì đừng có chơi, sao phải tham gia trò chơi làm mất hứng người khác chứ.”
Giọng nói cô cực lạnh,không mang chút tình cảm, nghe đến nỗi những người xung quanh cũng phải run cầm cập.
Nhưng khi bọn họ quan sát ánh mắt của Tô Niên Niên, lại không phát hiện ra vẻ gì khác thường, chỉ nghĩ là hai người có mâu thuẫn gì đó.
“ Mau uống đi, nếu như chơi không được thì biến sớm, xe bus sắp hết chuyến rồi, nếu không cậu làm sao mà về nhà được, ha ha!” Trương Hiểu Tiệp nhìn ồn ào không thể không chõ mồm vào, hiếm thấy Tô Niên Niên không bảo vệ Tống Dư Hi, không ức hiếp Tống Dư Hi một chút sao mà được chứ?
Tống Dư Hi cố gắng nhịn, cầm chai rượu uống ừng ực một hơi hết.
Đến vòng ba, lại đến lượt Tống Dư Hi, ánh mắt Lưu Doãn Nhi lóe lên vẻ ác độc, “ Tống Dư Hi, hôm nay cậu mặc nội y màu gì thế?”
Sắc mặt Tống Dư Hi đỏ ửng, lập tức lại có người thi nhau hùa vào: “ ai ya, nếu như không nói thì cởi ra cho xem vậy!”
“ Mình.........mình lại mạo hiểm vậy.” Cô lại ấp ứng nói.
Tô Niên Niên đẩy một chai rượu vang đến trước mặt cô, “ Vậy thì tiếp tục uống.”
Tất cả phòng trở nên im lặng, đều biết uống rượu không thể uống lẫn, như thế dễ say nhất.”
Tô Niên Niên hôm nay, thật là kỳ lạ.....
Chúc Thành nhìn không đành, mặt đỏ lên nói: “ mình thay cậu ấy uống!”
“ Woa, lợn ca là anh hùng cứu mỹ nhân à!”
“ Đúng thế đúng thế, lợn ca tối nay quá ga lăng!”
Mọi người thi nhau chém gió, cười nghiêng ngả, nhưng khi Chúc Thành cầm chai rượu lên, lại bị Tô Niên Niên ngăn lại.
“ Mình nói để cậu ta tự uống, cậu nghe không hiểu à?” giọng nói Tô Niên Niên lạnh lùng khiến người khác phát sợ.
Mọi người sửng sốt, vây lại nhìn cảnh tượng hai người đấu nhau.