Tống Dư Hi cơ thể run rẩy, muốn từ chối, nhưng lại sợ bị Tô Niên Niên nhìn ra vẻ khác thường của cô, đành phải giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì, đi theo sau Tô Niên Niên.
Đến nhà vệ sinh, bên trong không có ai, Tô Niên Niên mặt dửng dưng chốt cửa lại.
Tiếng cạch cửa vừa khóa xong, Tô Niên Niên nhìn thấy sắc mặt Tống Dư Hi bắt đầu chuyển trắng.
“ Niên Niên, mấy ngày này cậu ở nhà có khỏe không, nghe nói trạng thái cậu không tốt lắm, cậu cũng đừng quá buồn, mình đến trường xem điểm số rồi, biết cậu không thi vào được Thánh Âm....” Tống Dư Hi lí nhí nói, chỉ nhìn thấy Tô Niên Niên cười cắt ngang lời cô, “ Tống Dư Hi, cậu lẽ nào không biết tất cả nguyện vọng của mình đều viết Thánh Âm sao?”
Tống Dư Hi toát mồ hôi trán, nguyện vọng của học sinh nghệ thuật phải điền trước, Tô Niên Niên lúc đó điền trước mặt cô, cô đương nhiên là biết.
“ Biết chứ.......sao thế.......” Tống Dư Hi ý thức lùi về sau một bước.
Tô Niên Niên bước lên trước một bước, thực ra cô không cao hơn Tống Dư Hi, hơn nữa hôm nay lại đi giày đế bệt, nhưng trên khí chất đã hoàn toàn áp đảo Tống Dư Hi.
Cô vuốt một lọn tóc trên vai của Tống Dư Hi, giọng hơi gằn xuống: “ Sao thế? Mình còn muốn hỏi cậu tại sao? tại sao bạn tốt nhất của mình, lại muốn hại mình chứ?”
Tống Dư Hi lắp bắp giải thích: “ Đâu có, Niên Niên, cậu đang nói gì thế, a.......” cô hét lên một tiếng, Tô Niên Niên đã kéo tóc cô giật về phía cửa kính bên cạnh.
“ Mình nói gì mà cậu còn không rõ à! Tống Dư Hi, tiếp tục diễn đi, cậu cho rằng mình không biếc mấy chiếc bánh hôm đó là trò của cậu sao? còn phải bảo mình báo cáo bệnh tình với cậu à? để cậu đọc lại bảng tuần hoàn hóa học một chút, nhìn xem tại sao trong bánh lại có thuốc sổ chứ?” nụ cười trên mặt Tô Niên Niên tắt ngấm, đổi sang sắc lạnh.
Khoảnh khắc biết chân tướng sự việc, cô rất muốn khóc.
Nhưng bây giờ, cô đã tê dại không còn chút tình cảm nào.
Có gì đáng hận chứ, dù sao thế giới này vốn dĩ là như thế mà.
Bạn thật tâm với một người, nhưng không thể bắt người khác đổi lại thật tâm của họ.
Khóe mắt Tống Dư Hi đỏ lên, đau đớn khiến cô muốn khóc, nhưng cô lại ra sức kiềm chế.
Mấy ngày này cô đều thức trắng đêm, mỗi ngày đều nghĩ, nhỡ đâu bị lật tẩy thì phải làm sao.
Nhưng sau khi thật sự bị Tô Niên Niên phát hiện, cô lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, mà ngược lại lại sung sướng như được dội nước lên đầu!
Người con gái lúc nào cũng như đeo quầng sáng đứng trên đầu cô ta, bây giờ chẳng là gì nữa!
Cô nghe nói Tô Niên Niên và Cố Tử Thần đã chia tay rồi, hơn nữa, Tô Niên Niên cũng không đỗ đại học! Đây không phải là việc đáng mừng sao?
Tống Dư Hi dùng lực hất tay Tô Niên Niên ra, đây là cách phản kháng hồi đó Tô Niên Niên dạy cô ta, bây giờ ---- trả lại lên người Tô Niên Niên.
“ Đúng, không sai, Tô Niên Niên, hôm đó thuốc xổ là do tôi cho vào, hơn nữa là loại có hiệu quả tốt nhất! Tôi là cố tình, tôi nhìn cậu không thuận mắt, dựa vào cái gì mà cậu có thể tác oai tác quái đứng lên đầu tôi chứ? Dựa vào cái gì mà cậu có thể dùng tiền giả làm thánh mẫu để tôi nợ cậu nhiều như thế? Dựa vào cái gì mà cậu có thể ở bên cạnh ân ái tình cảm với Cố Tử Thần chứ? Mỗi lần cậu đều nói bảo vệ tôi, nhưng trên thực tế, cậu nói không chừng ở đằng sau đang cười nhạo tôi, sỉ nhục tôi, xem thường tôi, dù sao tôi trong mắt cậu vừa nghèo vừa yếu đuối lại không có lòng tự trọng! Cậu đối tốt với tôi có khác gì với cậu nuôi một con vật cưng chứ.”
Tô Niên Niên bị cô ta đẩy cho một cái, chân vào vào góc của bệ rửa tay, ngay lập tức bị cứa một vết xước dài, những giọt máu đỏ chảy ra.
Cô không để ý những điều này, chỉ là bình tĩnh nhìn Tống Dư Hi, cô nói: “ Tống Dư Hi, cậu biết không? Tôi luôn cho rằng, chúng ta là bạn.”