Diệp Tinh Vũ mặt đầy ấm ức, mắt chằm chằm nhìn Tô Niên Niên, sâu xa lĩnh hội được cảm giác gần ngay trước mắt xa tận chân mây.
“ Niên Niên, tại sao cậu lại gầy thành ra thế này.” Cậu xót xa nhìn Tô Niên Niên, Tô Niên Niên cười, tìm một chỗ ngồi xuống, “ Lẽ nào mình gầy không xinh sao? có điều mình trước đây cũng đâu có béo.”
Diệp Tinh Vũ bị cô nói cho vòng vo, lia lịa gật đầu: “ Không không không, cậu đâu có béo, từ trước đến nay cũng vẫn rất xinh.”
Tô Niên Niên cười lên, Trần Nguyên nhìn mà thở dài, chỉ số IQ thế mà cũng đòi tán tỉnh em gái cậu sao, đúng là......hạ sách mà.
Còn cậu kiểm chứng một điều chân lí: phụ nữ khi thất tình, chỉ số IQ hồi phục đến trình độ Sherlock Holmes vậy.
Trước đây khi Tô Niên Niên thích Cố Tử Thần, trong mắt lúc nào cũng chỉ có cậu, Cố Tử Thần lại quá chiều chuộng cô, đến nỗi khi ở cạnh cậu Tô Niên Niên cảm thấy mình không cần mang theo não nữa.
Bây giờ khác rồi, Tô Niên Niên lại thông minh hơn nhiều, chỉ là Trần Nguyên không thấy vui nổi.
Ba người cùng nhau ăn cơm, Diệp Tinh Vũ không tranh thịt với Tô Niên Niên nữa, mà là không ngừng gắp thức ăn cho Tô Niên Niên, hy vọng cô có thể ăn nhiều chút, bù đắp thịt trên người lại.
Tô Niên Niên dường như chỉ động vài đũa là không muốn ăn nữa, ở nhà nửa tháng này, cô ăn uống không quy luật, bây giờ vừa nhìn đến ăn là chán.
Cô cắm đầu vào đĩa thức ăn trước mặt mình, nhìn dáng vẻ giống như đang ăn, nhưng Trần Nguyên quan sát tỉ mỉ, cô từ đầu đến cuối cùng chỉ ăn vài cọng rau mà thôi.
Cậu thở dài, múc cho Tô Niên Niên bát canh, “ uống chút canh đi, bồi dưỡng dạ dày.”
Tô Niên Niên cảm kích cười với anh, bưng bát canh lên uống.
Diệp Tinh Vũ kể chuyện cậu ở nhà và chuyện chiến đấu với Nhục Bảo, hài đến nỗi Tô Niên Niên phải ôm bụng cười.
Cô không chú ý, đằng sau cánh cửa phòng bao ở tầng hai, bên trong cso hai người.
“ Có phải rất muốn đi ra, từ lúc cô ấy vào là cậu đã bắt đầu ngồi nhấp nhỏm rồi.” Diệp Thanh Nhã cười ha ha nhìn nam sinh trước mặt.
Mái tóc đen của nam sinh cắt rất ngắn, lộ ra ngũ quan đẹp trai tuấn tú, giữa hai lông mày luôn mang vẻ lạnh lùng, khiến người ta cũng phải dè chừng.
“ Chỉ là trùng hợp nhìn thấy thôi, hơn nữa cô ấy bây giờ cũng không muốn nhìn thấy em.” Ánh mắt nam sinh trầm xuống.
Diệp Thanh Nhã nhấp một ngụm trà, cười không nói gì.
Cô còn lâu mới tin chỉ là trùng hợp, nếu không tại sao em trai cô vừa hẹn với Tô Niên Niên, cậu ta lại hẹn mình ra đây chứ?
Diệp Thanh Nhã đặt cốc xuống, chầm chậm nói: “ Trước đây vì chuyện của Cố Lí, chị đã từng có lúc không thích Tô Niên Niên, thậm chí đố kị cô ấy vì đã được em và Cố Lí cùng lúc thích, nhưng bây giờ chị mới hiểu, bị đàn ông nhà họ Cố thích, là một chuyện đáng thương biết bao nhiêu.”
Nam sinh sửa lại: “ Cố Lí không thích cô ấy, anh ta thích ai, chị là người hiểu rõ hơn ai hết.”
Diệp Thanh Nhã chớp chớp mắt: “ Ồ, thế thì ít nhất cũng có thiện cảm, có điều nói đi nói lại, chị vẫn muốn nói với em một câu, thích nói dối không phải là chuyện tốt, suy cho cùng, nói dối, nhất định sẽ có lúc bị lật tẩy. Đợi đến lúc đó, tất cả những đau thương sẽ lại càng dồn nén thêm lần nữa, đó chính là tương lai mà em muốn nhìn thấy sao?”
Nam sinh im lặng, không nói gì nữa.
Ăn được một nửa, Diệp tinh Vũ nhận điện thoại, sau khi ngắt điện thoại, một lúc nhìn Tô Niên Niên, một lúc nhìn điện thoại, bộ dạng do dự không quyết.
“ Sao thế?” Tô Niên Niên hỏi.
Diệp Tinh Vũ gãi gãi đầu: “ ồ, bạn gọi mình đi liên hoan tốt nghiệp, nói có nhiều người khóa mình đều đi, hỏi mình có đi hay không.”