“ A?” Phạm Tầm sững người, có lẽ chưa từng gặp phải tình huống bảo ông chủ cho tiền, “ Mặc dù cô làm thẻ, nhưng tôi cũng không trừ tiền hoa hồng cho tôi đâu, tôi là người đàn ông có nguyên tắc!”
Tô Niên Niên nghiến răng nghiến lợi: “ Anh nghĩ nhiều rồi, anh chỉ là muốn bắt xe về nhà! Không có tiền mặt!”
Phạm Tầm: “........ồ, ra là thế, thế tôi cho cô 100 tệ.”
---- ----
Đổi kiểu tóc mới, tâm trạng cũng khá khẩm hơn, Tô Niên Niên bắt xe về nhà, vừa vào cửa, đã bị người nào đó ôm chầm lấy.
“ Hử..........” cô khẽ hét lên một tiếng, suýt chút nữa giơ chân đạp về phía người đó, may là còn kịp nhìn rõ là Trần Nguyên, mới không tạo ra màn kịch bi thảm.
“ Anh, anh về từ khi nào vậy?” Tô Niên Niên ngạc nhiên hỏi.
Trần Nguyên vừa nhìn là biết vội vàng từ bên kia về, thần sắc có chút mệt mỏi, nhưng nhìn Tô Niên Niên vẫn đầy vẻ quan tâm, “ Em không sao chứ? Cô nói em tự nhốt mình trong nhà nửa tháng rồi, anh quả thật quá lo lắng cho em, nên tranh thủ nghỉ hè về thăm em.”
Tô Niên Niên cười tít mắt: “ Đâu có, em vẫn tốt mà, anh, sao anh gầy thế, có phải ở bên đó không quen không?”
Trần Nguyên thở dài nói: “ em mới gầy ấy.”
Nửa năm không gặp, cậu không còn nhận ra Tô Niên Niên nữa, dù cho trên mặt cô vẫn nở nụ cười, nhưng nụ cười vẫn không bật ra từ trong đáy mắt, người khác nhìn ra là biết cô đang cố giả vờ!
Tô Niên Niên mắt chớp chớp, sợ cậu nhắc đến việc Cố Tử Thần, thế là bắt đầu chuyển chủ đề, “ Lúc nãy em vừa đi làm tóc, đẹp không, có phải đổi váy màu khác không?”
“ Rất đẹp.” Trần Nguyên vuốt vuốt tóc cô, trong ánh mắt mang đầy vẻ chiều chuộng, “ Đổi sang màu đỏ đi, anh thấy màu đỏ rất hợp.”
Trong lòng Tô Niên Niên thở phào một hơi, có anh trai hiểu chuyện lại điềm đạm thật quá tốt, nếu như anh giống Nọa Nọa Đậu Đậu hỏi cô về việc chia tay, cô nhất định sẽ phát điên mất!
Cô âm ử theo nhịp bài hát rồi đi lên lầu thay váy, sau đó lại đổi cái khác rồi xuống lầu, Trần Nguyên đang gọi điện thoại, nhìn thấy cô liền mỉm cười, giơ ngón cái tay lên.
“ uhm.... máy bay lúc chiều hạ cánh, anh vừa đến nhà, buổi tối cùng nhau tụ tập nhé.....đương nhiên là cậu mời, lẽ nào cậu muốn xù nợ? Thế thì anh sẽ không đưa Niên Niên theo.”
Đầu dây bên kia Diệp Tinh Vũ hét lên: “ A a a! Anh, anh thật là, em lâu lắm rồi chưa gặp Niên Niên! Hơn nữa bây giờ là lúc thích hợp như thế, em nhất định phải tranh thủ lúc Niên Niên yếu đuối mà lấy lòng! Sống cuộc sống hạnh phúc vui vẻ với Niên Niên, anh, anh tác thành cho em đi!”
Trần Nguyên lập tức tối sầm mặt, giọng nói hờ hững: “ Chuyện tình cảm mà cậu còn chưa hết hi vọng à!” dám có ý đồ gì với em gái cậu sao, đừng có mà mơ!
“ Anh là đồ xấu xa! Em ghét anh!” Diệp Tinh Vũ đau lòng gào lên cả buổi.
Trần Nguyên mở loa ngoài, Tô Niên Niên nghe thấy lời cậu nói, cầm điện thoại nói: “ Nhị Vũ, cậu quá lắm rồi!”
Diệp tinh Vũ lại trở lại vẻ háo sắc: “ Niên Niên! Là cậu phải không! Niên Niên, cuối cùng cậu cũng nói chuyện với mình rồi, hì hì hì, mình nhớ cậu quá, cậu muốn ăn gì mình dẫn cậu đi ăn..........”
Đối với tên ngốc này quả thật không chống đỡ được, thế là Tô Niên Niên hẹn cậu cùng đi ăn cơm ở Hoành Hỏa Chi Lâm.
Trần Nguyên lái xe đưa cô đến Hoành Hỏa Chi Lâm, Diệp Tinh Vũ đã gọi sẵn một bàn đầy thức ăn chờ hai người.
Nhìn thấy Tô Niên Niên, cậu hớn hở lao đến, còn chưa đến vị trí cách Tô Niên Niên 1m, đã bị Trần Nguyên ngăn lại.
Trên mặt Trần Nguyên viết rõ ràng mấy chữ to: Cấm chạm hiện vật!