Cả phòng yên lặng.
Bầu không khí trong phòng trở nên khác thường.
Tô Niên Niên chỉ cảm thấy ngón tay mình đang run rẩy, cô nhìn khuôn mặt quen thuộc của người con trai ở bên ngoài, lần đầu tiên phát hiện, anh cũng cso khoảnh khắc lạ lẫm như thế.
Lời nói tuyệt tình như thế, vậy mà anh cũng nói được ra........
Cái gì gọi là hôn ước định sẵn giữa Cố Thị và Doãn Thị chứ, tại sao những điều này cô lại không hay biết?
Cố Tử Thần nheo mày, không ngờ Tô Niên Niên lại ở đây.
Có điều cũng tốt, nghe thấy những lời nói đó, thì có thể mất hết hy vọng.
Trợ lý không quen Tô Niên Niên, còn nghiêm túc hỏi: “ Cô là ai thế, tại sao lại trốn trong phòng nghỉ nghe lén!”
“ A Kỳ! Ngậm miệng!” Lam Luật trách mắng trợ lý một câu, đứng lên, sắc mặt không tốt lắm, “ Tiểu Niên Niên, sao cháu lại đến đây? A Kỳ, dẫn Tiểu Niên Niên đi thử điểm tâm ở lầu dưới, cô bé thích ăn nhất là đồ ngọt......”
“ Vâng, cháu đi đây ạ.” Tô Niên Niên cố giữ vẻ điềm tĩnh, quỳ xuống nhặt điện thoại, ngón tay vẫn còn run, nhặt mấy lần vẫn không được.
Động tác của cô lọt vào ánh mắt những người ở đó, ai cũng hết sức xót xa.
“ Để tôi giúp cô.” A Kỳ giúp cô nhặt điện thoại, Tô Niên Niên đột nhiên nắm lấy cánh tay cô trợ lý, “ Đi thôi, dẫn tôi xuống lầu.”
A Kỳ sững người, cảm thấy Tô Niên Niên nắm lấy cánh tay cô như nắm được cọng cỏ cứu mạng vậy, lực mạnh đến dọa người.
Tô Niên Niên nhìn thẳng đi ra khỏi phòng, từ đầu đến cuối chưa nhìn Cố Tử Thần lấy một lần.
Cho đến khi vào thang máy, A Kỳ mới phát hiện Tô Niên Niên thở hổn hển, suýt chút nữa ngã ra đất.
(/)
“ Cô vẫn khỏe chứ? Trời ơi, có cần tôi gọi 120 không!” A Kỳ hét lên bối rối, Tô Niên Niên liếc cô ta một cái, “ Không sao, chân tôi hơi run, giúp tôi bảo với mẹ tôi một tiếng, tôi về trước đây.”
Thang máy dừng ở tầng một, cô đi ra bắt một chiếc taxi, lên xe đi về nhà.
Cuộc đàm phán giữa Cố Thị và Tô Thị đến cuối cùng vẫn không đem lại kết quả gì, Lam Luật vốn dĩ có chút phê bình kín đáo với Cố Tử Thần, cộng thêm việc làm vừa nãy của Cố Tử Thần không hay lắm, ông đi tìm Sở Tố Tâm nói lại toàn bộ sự việc, Sở Tố Tâm nghe xong lập tức ném công việc trên tay xuống, gọi điện cho Tô Niên Niên.
Trong điện thoại, tâm trạng Tô Niên Niên vẫn ổn định: “ Con sẽ hỏi rõ Cố Tử Thần rốt cuộc là có ý gì, mẹ không cần lo lắng cho con đâu.”
Nghe lời Tô Niên Niên nói, Sở Tố Tâm lúc này mới yên tâm, tắt điện thoại, bà bực mình nói: “ Tôi luôn cho rằng thằng bé là một đứa trẻ tốt, không ngờ nó cũng giống bố nó!”
Lam Luật thở dài, đồng cảm thấy không đáng thay Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên về đến nhà, giả vờ như chưa có gì xảy ra, đi tắm, thay quần áo ngủ, nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Không điện thoại, không tin nhắn, không có tin tức QQ, Cố Tử Thần dường như không dự định giải thích sao?
Khóe mắt Tô Niên Niên bắt đầu cay cay, ít nhất giải thích một chút chứ, nói đều là hiểu lầm, nói là anh nói nhưng trong lòng không có ý đó.....thế nào cũng được, chỉ là đừng im lặng như thế.
Cô đợi cả một ngày một đêm, chẳng một lời giải thích, chỉ nhận được một dòng tin nhắn của Cố Tử Thần: Xin lỗi, chúng ta chia tay đi.
Trong khoảnh khắc, Tô Niên Niên lĩnh hội được cái gì gọi là sấm sét giữa trời quang.
Cô cắn góc gối cố nén tiếng khóc của mình, nhưng càng cố nén tiếng khóc lại vẫn cứ bật ra.
Mỗi ngày thức đêm đến 12 giờ để học cô không khóc, đem tặng tất cả những cuốn truyện tranh yêu thích cô không khóc, thi đại học thất bại cô không khóc, cố nhịn đau rửa ruột cô cũng không khóc.
Nhưng tại sao bây giờ lại buồn như thế chứ?
Tại sao lại như thế chứ? Tại sao phải tàn nhẫn nói ra câu nói này?
Không ai có thể cho cô đáp án.