Tại sao lại cứ đúng vào lúc thi đại học xảy ra chuyện chứ?
Phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ do tay chân của ông Cố làm, nhưng nghĩ kỹ, ông Cố thông thường không làm những kiểu việc lắt nhắt kiểu này.
Vậy vấn đề rốt cuộc là ở đâu chứ?
Cậu cau mày nghi ngờ, chìm vào trong trầm tư.
Trong phòng phẫu thuật, Tô Niên Niên đau đớn rửa dạ dày, đau đến nỗi mặt mày nhăn nhó, sắc mặt trắng nhợt.
Y tá truyền cho cô một chai nước, Tô Niên Niên yếu ớt hỏi: “ bây giờ mấy giờ rồi ạ?”
“ Một giờ hai mươi.” Y tá trả lời một câu, giật nảy mình khi nhìn thấy Tô Niên Niên cau mày muốn ngồi dậy, “ Cô làm gì thế, truyền nước còn chưa hết, cô bây giờ cần phải nghỉ ngơi, tốt nhất đừng động đậy.”
“ Em còn phải thi.” Tô Niên Niên cố chịu đau, giọng nói rất yếu ớt, dù cho như thế, y tá cũng nghe rõ lời cô nói, ngạc nhiên: “ Cô không phải tham gia thi đại học đấy chứ? Trời ạ, bộ dạng này thì thi thế nào.......”
(/)
Sở Tố Tâm và mọi người đi vào, nhìn dáng vẻ đau khổ của Tô Niên Niên, nước mắt Sở Tố Tâm sắp rơi xuống, lao lên giữ lấy tay cô: “ Niên Niên, chúng ta không thi nữa, chẳng phải chỉ là kỳ thi thôi sao, mẹ không cần con phải thi thành tích tốt, chỉ cần con khỏe mạnh là được, mẹ có thể nộp phí chọn trường, hoặc là chúng ta học lại cũng được.....”
Trần Doãn Hoa biết tâm trạng của bà dường như đang suy sụp, bước lên trên an ủi mấy câu, “ được rồi, đừng nói linh tinh nữa, Niên Niên cũng lớn rồi, lúc này để con tự quyết định là tốt nhất.”
Ông quay người nhìn sang Tô Niên Niên: “ Niên Niên, cháu có thể chịu đựng được không? Là quyết định tiếp tục thi, hay là..... hay là bỏ cuộc.”
Tô Niên Niên gật gật đầu: “ Không sao, cháu có thể.”
Sở Tố Tâm ôm mặt khóc òa lên, Trần Doãn Hoa biểu hiện là một người chủ gia đình uy nghiêm: “ Đứa con ngoan, vậy khi đến trường thi dù cho thế nào cũng phải kiên trì, nếu như thật sự không thể chịu được, thì nói với thầy cô một tiếng, con biết chưa?”
“ Vâng.” Tô Niên Niên lúc này đầy cảm kích với Trần Doãn Hoa, nếu như lúc này ông không ra mặt, Sở Tố Tâm chắc chắn sẽ không để cô đi thi.
Cố Tử Thần đứng ngoài cửa, nghe thấy Tô Niên Niên và Trần Doãn Hoa nói chuyện, cậu cau mày càng sâu.
Cậu đi đến trước giường bệnh, nhẹ vuốt tóc Tô Niên Niên, “ Em đã quyết định kỹ chưa?”
Tô Niên Niên đau đến không nói được ra lời, chỉ có thể chớp chớp mắt, biểu thị quyết tâm của mình.
Yết hầu cậu khẽ động, dường như muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng một câu khuyên nhủ cũng không nói ra được, mà là cõng Tô Niên Niên, đi ra khỏi bệnh viện.
Tô Niên Niên có chút hồi phục sức lực, gục trên vai cậu khẽ hỏi: “ nếu như em thi không tốt thì làm thế nào? Anh có ghét em không?”
Cố Tử Thần nghĩ rồi mỉm cười: “ Không sao, anh có thể thôi học để học cùng em cao trung năm ba, uh, đến lúc đó đừng bị thành tích của anh dọa cho khóc là được.”
Dù biết đây là lời nói đùa an ủi cô, Tô Niên Niên vẫn không thể không cảm động.
Cô ôm Cố Tử Thần, khóe mắt đỏ, lí nhí nói: “ Em nhất định sẽ thi tốt, nhất định.”
Cơ thể Cố Tử Thần cứng lại, trong lòng kìm nén tâm trạng dường như sắp phun trào.
Cậu rất muốn nói, Tô Niên Niên, thực ra em không cần nỗ lực như thế, đuổi không kịp anh, anh có thể từ từ cùng em đi mà.
Thực ra em có thể làm lợn thần tài ngốc ngếch như trước đây, không thể kề vai, anh có thể ở bên cạnh bảo vệ em.
Nhưng, những lời này cậu không thể nói.
Tất cả những điều cậu có thể làm, chỉ là trên đường cô trưởng thành, đứng đằng sau nhìn cô đi về phía ngày mai.
Cố lên, Tô Niên Niên.
Cố lên, người yêu của anh.